Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2307
GIỞ TRÒ
Cô mở mắt ra, đáng tiếc dưới nước tối đen không nhìn rõ.
Có người!
Có người nhảy xuống cứu cô?
Lần này là ai?
Dương Thụ? Uông Tư Minh hay Phương
Lượng?
Lúc Nhiếp Nhiên vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì một đôi tay vòng qua eo cô, ôm mạnh cô vào lòng mình…
Dịch Sùng Chiêu!
Cô lập tức thả lỏng người ra. Người kia nhanh chóng đưa cô lên mặt nước. Nhiếp
Nhiên ho khan mấy tiếng.
Người ôm cô vỗ nhẹ lên lưng rồi mới nói:
“Con đường tắt kia mỏm đá phân tán, tiêu tốn thể lực rất nhanh, không phải là lựa chọn sáng suốt.”
Nhiếp Nhiên cúi đầu ho thêm mấy tiếng:
“Em biết.”
“Vậy mà em vẫn muốn tiếp tục?”
“Vâng!”
Anh hơi khựng tay lại: “Em có bị choáng không?”
Câu này nghe rất bình thường nhưng
Nhiếp Nhiên biết Dịch Sùng Chiêu đang ngầm đồng ý cho cô trèo một lần nữa.
“Không.”
“Vậy có đau chỗ nào không?”
“Cũng không.”
Sau khi xác định cô không sao, anh dứt khoát buông tay: “Vậy anh ở dưới nước đợi em.”
Vốn dĩ sau khi bơi lên, anh luôn giữ chặt eo
Nhiếp Nhiên, cho cô dựa vào lòng mình để cô được ấm áp một chút. Lúc này anh buông tay ra, mất đi nguồn nhiệt nên cô rùng mình một cái, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Dịch Sùng Chiêu nhún vai: “Thể lực của em quá kém, anh là đội trưởng dĩ nhiên phải đến quan sát rồi.”
“Thể lực của em đúng là… một lời khó nói.”
Lúc ở đơn vị dự bị, Dịch Sùng Chiêu đã biết thể lực của cô yếu kém, có thể là vì thời gian làm nhiệm vụ bên ngoài nhiều.
Nhưng bây giờ thấy cô ba lần bốn lượt rơi xuống nước, anh liền thấy lo.
“… Em sẽ bổ túc thêm.” Là đội trưởng, anh hoàn toàn có thể nghiêm khắc mắng cô, thậm chí bắt cô không ngừng tập luyện.
Suy cho cùng anh vẫn có lòng riêng.
Vì biết nên cô không muốn anh khó xử:
“Cho em một chút thời gian!”
“Vậy là tốt nhất.”
Dịch Sùng Chiêu thích tính cách độc lập này của cô. Anh rất tự hào, nhưng cũng lại hơi hụt hẫng. Bởi vì sự độc lập của cô luôn khiến anh cảm thấy thiếu mất cảm giác lệ thuộc của bạn gái đối với bạn trai.
“Bắt đầu từ ngày mai em huấn luyện cùng với anh.” Anh nói với Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên từ chối ngay: “Không cần.”
“Anh không thương lượng với em.” Anh vẫn cười ôn hòa: “Thể lực của em rất kém, anh là đội trưởng cũng chẳng vẻ vang gì, cho nên sau này buổi tối em phải huấn luyện cùng với anh.”
“Em có thể tự huấn luyện.” Nhiếp Nhiên cau mày, cho dù bây giờ thể lực của cô kém xa người Quân khu 9 nhưng cô tin mình có thể đuổi kịp. Chỉ cần chịu khổ một chút thôi.
Hơn nữa Dịch Sùng Chiêu và cô vốn không có quan hệ gì, hai người huấn luyện với
nhau khó tránh khỏi bị người ta dị nghị.
Mà anh đã nghĩ đến chuyện này rồi: “Đáng tiếc bây giờ cả đơn vị đều biết anh đang nhắm vào em, bắt bẻ em, em nói anh sẽ để em huấn luyện một mình à?”
Nói cách khác, cho dù Nhiếp Nhiên không đồng ý, Dịch Sùng Chiêu vẫn sẽ có cách giữ cô ở lại cùng huấn luyện.
Nhiếp Nhiên híp mắt lại: “Anh chơi trò nham hiểm với em à?”
Anh biết cô lo Cửu Miêu nghi ngờ nên liền dứt khoát làm khó cô, mượn cớ huấn luyện mà ở cạnh cô.
Ha ha! Đúng là giỏi tính toán.