Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2306
ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN
“Đợi Nhiếp Nhiên? Xem ra trong Quân khu 9 chúng ta, tình chiến hữu rất quan trọng.”
Nhìn vẻ mặt Dịch Sùng Chiêu rất bình tĩnh, nhưng rõ ràng là có ý khác: “Nhưng tại sao
Nhiếp Nhiên lại khiến ba nam binh đứng ở chỗ này đợi mà ngay cả cơm cũng không ăn? Khí thế sắp vượt qua cả Tiểu đoàn trưởng rồi.”
Thấy tiếng oan lớn như vậy chụp lên đầu cô, Uông Tư Minh cũng mất cả bình tĩnh:
“Không phải thế, là vì Nhiếp Nhiên rơi từ trên vách đá xuống vẫn kiên trì huấn luyện, chúng tôi không yên tâm nên mới ở đây đợi cô ấy.”
Đáng tiếc không phải anh ta đối mặt với Lý
Vọng mà là Dịch Sùng Chiêu.
“Một hạng mục huấn luyện cơ bản mà cũng xảy ra sự cố, yếu ớt như vậy, chẳng trách mới sáng sớm đã ngồi trong sân huấn luyện.”
Uông Tư Minh ấp úng nói: “Không phải vậy…”
Dịch Sùng Chiêu không dùng quyền uy của đội trưởng áp chế anh ta mà hỏi một câu:
“Vậy thì là thế nào?”
“… Đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.” Lần đầu tiên Uông Tư Minh cảm thấy bất lực, giống như có nói gì, tất cả cũng đã ngã ngũ.
Quả nhiên Dịch Sùng Chiêu lại hỏi: “Cậu cảm thấy lúc thực chiến được phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn à?”
Uông Tư Minh nghẹn họng không sao cãi lại được.
Sau mấy giây yên lặng, Dịch Sùng Chiêu nói với ba người bọn họ: “Các cậu về trước đi, tôi muốn xem xem rốt cuộc tân binh này có năng lực thế nào, Quân khu 9 không
phải chỗ chơi, không cho phép có bất cứ sai sót nào.”
Lý do của anh vô cùng chính đáng làm mọi người không nghĩ ra được cái cớ gì mà ngăn cản. Uống Tự Minh và Phương Lượng theo bản năng hô lên: “Rõ!”
Dương Thụ thì không, anh ta không để ý đến đội trưởng Dịch này, cũng không quan tâm Quân khu 9, đối với anh ta mà nói,
Nhiếp Nhiên mới là quan trọng nhất, quan trọng hơn bất cứ ai.
Nhưng vấn đề là Nhiếp Nhiên để ý nơi này, cho nên sau khi Phương Lượng kéo tay áo anh ta, anh ta mới gật đầu: “Rõ.”
Ba người lập tức rời đi.
Lúc này Dịch Sùng Chiêu mới thu lại vẻ mặt đáng sợ, nhưng lúc nhìn thấy cái đầu dưới nước kia, anh lại cau mày.
Huấn luyện trong quân đội lúc nào cũng phải nghiêm khắc, đương nhiên không thể giúp được. Cho dù Nhiếp Nhiên là vợ anh
thì cũng không thể thiên vị, dù sao tương lại ra chiến trường chiến đấu, anh cũng không thể luôn bảo vệ cô.
Cho dù anh có lòng, nhưng chiến cuộc thay đổi liên tục, chưa chắc anh đã có sức, cho nên Nhiếp Nhiên nhất định phải huấn luyện thể lực, hơn nữa phải ra sức huấn luyện, không ai giúp được cô cả.
Đang là mùa đông, nước trong hồ gần như đến 0 độ, lạnh như vậy nhưng Dịch Sùng
Chiêu vẫn phải nén sự đau lòng đứng ở bên bờ.
Anh biết Nhiếp Nhiên rơi từ trên cao xuống, cho dù không bị thương, nhưng nếu không kịp thời điều chỉnh tư thế thì thế nào cũng bị đau, anh đứng nhìn chằm chằm cô, đề phòng có xảy ra chuyện còn có thể kịp thời ra tay.
Qua hơn nửa tiếng nữa, cuối cùng Nhiếp
Nhiên cũng hoàn thành một nửa, tiếp theo chính là leo núi.
Cô đã lạnh đến nỗi răng va vào nhau lập cập, tay chân cứng ngắc, nhìn vách núi dốc đứng trong bóng tối kia mà thấy nặng nề.
Không biết lần này có thể thành công hay không.
Nhiếp Nhiên nghiến răng, xoa tay vào nhau, đợi ngón tay không còn cứng nữa mới bám lấy mỏm đá, dùng sức nhảy lên.
Lần này cô vẫn cứ đi theo con đường tắt kia.
Lựa chọn này ở trong mắt người ngoài là không sáng suốt, nếu đã bị thua một lần rồi thì nên chọn đường khác mà đi, có ai biết rõ con đường này không được vẫn cố chấp thế.
Nhưng cô không tin mình không trèo lên nổi.
Thể lực sụt giảm nhanh chóng, gió rét thổi qua khiến Nhiếp Nhiên vừa ra khỏi nước đã cùng cả mình.
Trong bóng đêm tối đen, xung quanh hồ
chứa nước không có đèn, tất cả đều phải dựa vào đôi mắt.
Trời tối, núi dốc, nhiệt độ thấp. Khó khăn nào cũng khiến cô khó mà cất bước. Hơn nữa, cô phải đến nơi trong thời gian quy định, đã khó càng thêm khó.
May thay Nhiếp Nhiên làm việc luôn ổn định, cô từ từ tìm vị trí rồi leo lên từng bước một. Tay đã bị gió rét làm tê dại, lần nào cô cũng dùng sức đề phòng mình ngã xuống. Dần dà sức tay càng lúc càng yếu đi, cho đến lúc… sẩy tay… lại rơi xuống lần nữa.
Nhiếp Nhiên không ngờ mình sẽ lật thuyền đến hai lần trong mương, nhưng càng như vậy càng khiến cô muốn thử, cô không tin không trèo lên nổi!
Tùm!
Nhiếp Nhiên vốn đã chuẩn bị để chìm xuống rồi, cùng lắm thì đợi khôi phục chút thể lực lại ngoi lên, ai ngờ mới chìm xuống mấy giây, cô đã thấy eo mình bị giữ lấy.