Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2305
Bọn họ cảm thấy Nhiếp Nhiên sắp gặp xui xẻo rồi.
Nói thật, lúc này Dịch Sùng Chiêu làm khó cô, tuy nằm trong chức trách nhưng cũng có phần hơi quá đáng.
Song không ai dám lên tiếng, bởi vì anh có quyền đi kiểm tra lính của mình.
“Cậu nói xem lần này Nhiếp Nhiên có bị phạt chạy năm vòng không?” “Cậu nên hỏi là cô ấy có bị đội trưởng Dịch cho vào danh sách đen không.” “Không phải chứ? Cô ấy bị rơi xuống vách đá, không hỏi thương tích thì thôi lại còn bị cho vào danh sách đen nữa, thảm quá đi mất.” Triệu Thiển Mạch nhìn bát canh gừng trên bàn, trong lòng cảm thấy khó chịu. Một giây trước đội trưởng Dịch này còn tốt bụng lo cho mọi người, giây tiếp theo đã bắt bẻ Nhiếp Nhiên ngay được.
Chỉ có hai phút sao lại thay đổi lớn đến vậy?
Chơi trò trở mặt à?
Tất cả mọi người đều có dự cảm Nhiếp Nhiên sắp gặp họa nhưng không ai đi xem cả. Dù sao đội trưởng Dịch này cũng không dễ dây vào. Anh không ra lệnh như đội trưởng Vu, cũng không uy nghiêm như Tiểu đoàn trưởng, thậm chí có thể dùng từ ôn hòa để hình dung. Nhưng chính sự ôn hòa đó nên anh nói chuyện làm việc luôn khiến người ta không tự chủ được đi theo bước chân anh, không sao cãi lại được.
Lần này cũng vậy, anh chỉ nói mấy câu mà đã chặt đứt sự giúp đỡ của Lý Vọng, để mọi người trơ mắt nhìn anh đi làm khó Nhiếp Nhiên, không sao mở miệng được.
Lúc mọi người đang lo lắng cho cô thì cô vẫn đang huấn luyện dưới nước. Cô ngâm một mình trong làn nước lạnh như băng đã gần một tiếng, cơ thể sắp cứng đờ.
Ba người trên bờ thấy Nhiếp Nhiên ở dưới nước mãi không lên thì càng thêm lo lắng.
Đồng thời họ cũng biết tính cô bướng bỉnh, nói là làm, vì vậy cũng không quấy rầy mà chỉ nhìn chằm chằm cô.
Họ đợi mãi không đợi được Nhiếp Nhiên lên bờ mà lại đợi được Dịch Sùng Chiêu ít khi lộ diện.
“Lính của tôi phải giết địch ở chiến trường chứ không phải là đứng ở chỗ này làm môn thần.” Vừa đi tới anh đã nhìn thấy ba tên này đứng ở trên bờ nhìn chằm chằm vợ mình, khó chịu nói.
Dám tơ tưởng vợ anh à?
Không muốn sống nữa chắc!
Đám người kia luôn chú ý đến Nhiếp Nhiên nên không phát hiện ra sau lưng có gì khác thường, khi nghe thấy tiếng Dịch Sùng Chiêu, ai cũng giật mình, vội vàng đứng nghiêm đồng thanh hô: “Đội trưởng Dịch!” Anh nhìn Nhiếp Nhiên vẫn ngâm dưới nước, khẽ cau mày lại, sau đó lại nhìn ba người bọn họ: “Các cậu không đi ăn cơm, đứng ở chỗ này làm gì?” Thấy ai cũng đứng đần ra không nói gì, anh hừ lạnh trong lòng một tiếng, chẳng trách theo đuổi Nhiếp Nhiên lâu như vậy mà không thành công, tính cách thế này cô thích mới là lạ. ( )
“Nói đi!” “Báo cáo đội trưởng Dịch, chúng tôi…” Phương Lượng trả lời theo bản năng, nhưng mở miệng rồi lại không biết nên nói cái gì.
Chẳng lẽ nói là đến hóng gió à?
Vốn dĩ từ lúc bảo bọn họ là môn thần, đội trưởng Dịch đã không vui rồi, nếu nói là hóng gió, chỉ sợ anh sẽ tìm một chỗ tốt cho bọn họ đi hóng gió thật.
Lúc Phương Lượng không biết có nên nói chuyện của Nhiếp Nhiên ra không thì Uông Tư Minh lại bình tĩnh nói thật: “Báo cáo đội trưởng Dịch! Chúng tôi đang đợi Nhiếp Nhiên.” Tuy khí phách của anh ta không bằng Dịch Sùng Chiêu nhưng không có nghĩa là ngu dót.
Lúc này trời tối, tự dưng Dịch Sùng Chiêu tới đây, nhất định là ở trong phòng ăn vô tình nghe được gì đó nên mới đến. Cho nên dùng cái cớ hóng gió chỉ sợ cuối cùng người xui xẻo vẫn là bọn họ.
Nói dối, không thành thật cũng là đại kỵ của quân nhân. Không có ai cần một binh lính không thành thật cả, nhất là ở nơi quan trọng như Quân khu 9. Ngộ nhỡ trên chiến trường, binh lính giấu giếm hoặc là