Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2302
LÀM VIỆC KHÔNG CÓ KIỂU BỎ DỞ GIỮA CHỪNG
Lý Vọng được nhắc cũng bừng tỉnh nhưng vẫn không yên tâm: “Vậy càng không được, chúng ta đi hết, ngộ nhỡ cô ấy lại ngã lần nữa thì làm thế nào?”
“Cậu lo lắng cho cô ấy như vậy làm gì?
Thích cô ấy à?”
Lý Vọng phản bác: “Vớ vẩn! Sao tôi có thể thích cô ấy được! Tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện!”
Nói xong anh ta lại bất tri bất giác nhìn vào trong đám người. Thực ra anh ta cũng không biết tại sao mình phải nhìn như thế, sau khi phát hiện ra hành động của mình,
anh ta liền vội vàng thu ánh mắt lại.
“Yên tâm đi, ba ông thần kia sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện đâu, cậu cứ việc ra chỗ mát mà chơi.”
“Ba ông thần” anh ta nói đương nhiên là
Uông Tự Minh, Phương Lượng cùng với
Dương Thụ. Từ lần Lư Lỗi say rượu nói ra, cả Quân khu 9 đều biết nhưng không ai nói gì, bởi vì bọn họ đều biết ba người kia cùng một đơn vị với Nhiếp Nhiên, Phương
Lượng còn từng là sĩ quan huấn luyện của cô lúc ở đội tân binh, tất nhiên quan hệ rất tốt.
Hơn nữa tính tình Nhiếp Nhiên hờ hững, mọi người chỉ trêu chọc một lần rồi thôi.
Lý Vọng tuy lo lắng nhưng thấy ba người kia đứng cách Nhiếp Nhiên không xa thì mới đi theo mọi người.
Mùa đông trời tối rất nhanh, Nhiếp Nhiên ngồi nghỉ ngơi hơn mười phút cuối cùng cũng thấy dịu đi, chuẩn bị huấn luyện một lần nữa.
Cô không bao giờ bỏ việc giữa chừng.
Cô vừa đứng lên, định xuống nước thì nhìn thấy ba người đứng dưới tán cây.
Nhiếp Nhiên kinh ngạc: “Mọi người không về ăn cơm, còn ở đây làm gì?”
“Đợi…”
Dương Thụ đang định trả lời thành thật thì bị Uông Tư Minh cướp lời: “Hóng gió chút.”
Anh ta rất rõ nếu như ba người bọn họ nói đợi cô, thế nào cũng bị cô đuổi đi, nhưng nếu nói đứng hóng gió thì Nhiếp Nhiên sẽ không có cớ để đuổi. 66
Quả nhiên, cho dù biết rõ nhưng Nhiếp
Nhiên vẫn không nói được gì, quay người đi không quan tâm bọn họ hóng gió hay là ngắm trăng nữa.
Ba người thấy cô chuẩn bị xuống nước, vội vàng buột miệng nói: “Cô làm gì thế?”
“Tôi chưa huấn luyện xong nên huấn luyện lần nữa.”
Nhiếp Nhiên chỉnh sửa lại quần áo, huấn luyện võ trang vượt sông nhất định phải chuẩn bị kỹ càng.
Phương Lượng thấy trời đang tối dần, vội nói: “Trời tối rồi, đường cũng không thấy rõ, em định huấn luyện kiểu gì?”
Nói xong, anh ta chỉ muốn cắn đứt lưỡi mình.
Ngu xuẩn!
Bọn họ thường xuyên huấn luyện đêm là vì để quen thuộc với những chuyện xảy ra đột ngột trong đêm, nhìn rõ hay không nhìn rõ gì chứ.
Nhiếp Nhiên thấy vẻ mặt anh ta ngượng ngùng thì không nói nhiều nữa, chỉnh trang lại rồi xuống nước. Lúc này nước còn lạnh hơn buổi chiều, Nhiếp Nhiên cảm nhận được nhiệt độ mới khôi phục lại đã tản đi hết.
“Chúng ta có cần xuống trông cô ấy không?” Phương Lượng không đành lòng.
Uông Tư Minh cười khổ: “Trông kiểu gì?
Xuống nước nóng gió à? Chỉ sợ đến lúc đó lại cho cô ấy cơ hội đuổi chúng ta đi thôi.”
Phương Lượng cau mày: “Vậy cứ đợi ở đây à?”
“Nếu cậu nghĩ ra cách nào hay hơn thì tôi cũng không ngại nghe.” Uông Tự Minh bất lực.
“…” Hình như không có thật.
Phương Lượng sờ mũi, không nói thêm gì nữa.
Vậy là ba người cứ đứng trơ ra dưới tán cây, gió đêm thổi qua lạnh rùng cả mình.