Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2301
GIẬN DỖI?
Sao rồi, cô không sao chứ? Có phải bị chuột rút không?”
Dương Thụ thấy cô ở dưới nước lâu, tưởng là cô bị thương nên bơi về phía cô, lo lắng hỏi.
Nhiếp Nhiên lắc đầu hất hết nước trong tai ra, sau khi thấy rõ người đến là ai mới nói:
“Không, tôi không sao.”
Cô đâu có bị chuột rút, chỉ là vừa rồi leo lên cô đã tiêu hao hết sức rồi, cho nên lúc rơi xuống không có sức mà nổi lên, chỉ có thể hít sâu một hơi rồi chìm vào trong nước, đợi khôi phục chút thể lực mới ngoi lên.
Không ngờ Dương Thụ lại kích động nhảy xuống cứu cô.
“Cô bám vai tôi, tôi đưa cô vào bờ.” Dương
Thụ thấy vẻ mặt cô hơi ngẩn ngơ, không yên tâm nên vỗ vai mình nói.
Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không bị thương, có thể tự về.”
Cô chuẩn bị bơi vào bờ, không định leo lên nữa. Thể lực của cô đã cạn rồi, leo nữa vẫn sẽ rơi xuống mà thôi, cô không muốn làm chuyện vô ích.
Nhưng lúc cô đang định bơi vào bờ thì Lý
Vọng lại hô lớn: “Hai người định ở dưới nước tâm sự à?! Còn không mau lên bờ đi!”
Anh ta thấy hai người mãi không bơi đi, ngay cả tình hình ra sao cũng không báo một tiếng nên vừa lo lắng vừa tức giận.
Cả Quân khu 9 chỉ có Nhiếp Nhiên là lắm chuyện nhất. Tính cách không ra sao, làm việc một mình một kiểu, thể lực còn kém!
Có lúc anh ta cảm thấy cô không hề có đủ tư cách vào Quân khu 9.
Nhưng không thể không nói, trừ việc Tiểu
đoàn trưởng Lý yêu thích cô và thể lực của cô ra, cô làm nhiệm vụ gián điệp rất xuất sắc.
Lý Vọng dẫn những người khác xuống núi, nhìn thấy Nhiếp Nhiên và Dương Thụ lên bờ mới mắng: “Cô xem cô đi, huấn luyện leo núi đội sổ đã đành, chỉ còn một bước cũng rơi xuống suýt chết!”
Nhiếp Nhiên mệt mỏi nói: “Rơi từ độ cao đó xuống không chết được.”
Lý Vọng nghẹn họng: “Chấn động não cũng đủ rồi! Cô đừng quên cô mới xuất viện được mấy hôm!”
Nhiếp Nhiên cố gắng bình ổn lại hô hấp, không trả lời anh ta.
Lý Vọng thấy cô im lặng, dù có giận thế nào cũng vẫn nhịn xuống, chỉ cau có hỏi: “Thế nào rồi, có cần đến phòng y tế khám xem không, nếu bị ngớ ngẩn thật, sau này không lấy chồng được thì Quân khu 9 không chịu trách nhiệm đâu.”
Nhiếp Nhiên đỡ hơn một chút mới lên tiếng: “Tôi không sao, nếu có chuyện gì tôi sẽ không cố chịu đâu.”
Lý Vọng yên tâm hơn: “Được rồi, về ăn tối thôi.”
Mọi người thấy đúng là sợ bóng sợ gió nên cũng quay đi định về ăn cơm nghỉ ngơi.
Huấn luyện cả chiều, bây giờ hơi mệt thật.
Nhưng mấy chục người kia đều đi, chỉ có một người vẫn ngồi dưới đất.
Lý Vọng cau mày lại: “Cô còn ngồi ngây ra đó làm gì? Không mau đi đi?”
“Mọi người đi trước đi, tạm thời tôi không đói, muốn ngồi đây nghỉ một lúc.” Nhiếp
Nhiên trả lời.
Lý Vọng bùng nổ: “Ngồi ở đây? Trời lạnh thế này, cô định biến mình thành cục bằng hình người à?!”
Đúng là càng lúc càng điên, cũng không xem xem thời tiết bây giờ thế nào, lại còn giận với dỗi. Lý Vọng còn tưởng vì bị rơi
xuống nước nên cô không vui.
Cố Vinh An nhỏ giọng nói: “Được rồi, để cô ấy ngồi đó một lúc đi.”
“Trời lạnh, cô ấy mà ngồi đó thế nào cũng bị cảm.” Mắng thì mắng nhưng Lý Vọng vẫn lo lắng cho cô.
Cố Vinh An nói: “Không đâu, tôi thấy chắc là cô ấy muốn huấn luyện một lúc nữa.”
Anh ta không cho rằng cô là người vì rơi xuống nước mà giận dỗi.