Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2303
CÔ GẶP CHUYỆN?
Lúc này những người còn lại đã đi đến phòng ăn. Mặc dù cả người ướt đẫm nhưng có cơm canh nóng hổi nên cũng không cảm thấy khó chịu vì ướt nữa. Bởi vì chuyện vừa rồi đã trì hoãn thời gian ăn cơm nên lúc này họ không có thời gian nói chuyện, sợ bị quá giờ.
Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng ăn uống.
Lúc này, Dịch Sùng Chiều cũng dành ra chút thời gian dẫn đội phó Vụ đi ăn cơm.
Đám người trong phòng ăn vội vàng để đũa xuống, đồng loạt hô: “Đội trưởng
Dịch!”
Anh ừ một tiếng, nhìn quanh phòng ăn.
Thực ra anh có thể bảo Vu Thừa Chinh mang cơm lên giúp, nhưng vì buổi trưa gặp cô có một lúc nên anh dứt khoát xuống
ăn cơm, dù chỉ gặp một chút cũng vui rồi.
Nhưng nhìn mãi mà không thấy Nhiếp
Nhiên đâu cả.
Đang là giờ ăn, mọi người đều ngồi ở trong phòng ăn, sao cô lại không đến?
Nghĩ lại, có lẽ cô không thích ồn ào nên đã đi rồi.
Anh hơi thất vọng, sớm biết vậy đã không xuống đây.
Vu Thừa Chinh chẳng hiểu ra làm sao, rõ ràng lúc xuống trong anh vẫn vui vẻ lắm mà.
Hai người gọi cơm rồi tìm một chỗ ngồi xuống ăn.
Lý Vọng và Cổ Vinh An ngồi cách đó mấy bàn, Lý Vọng lo lắng nên không ăn được bao nhiêu, Lư Lỗi thấy vậy mới hỏi: “Sao cậu không ăn?”
“Không biết Nhiếp Nhiên huấn luyện thể nào rồi, làm gì có tâm trạng mà ăn.” Lý
Vọng nhìn cơm trong đĩa nhưng đầu óc lại nghĩ đến bóng đêm ngoài cửa sổ, ở hồ chứa nước không có đèn, trời lại tối, ngộ nhỡ
Nhiếp Nhiên trèo lên xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?
“Cậu nói không thích người ta, sao cứ để ý người ta thế?” Lư Lỗi hỏi.
Lý Vọng ngẩn ra. Anh ta biết mình không thích Nhiếp Nhiên. Anh ta chỉ tán thưởng và… đau đầu với cô mà thôi.
Mỗi lần nhìn thấy cô, chẳng biết tại sao Lý
Vọng lại nhớ đến lần đầu tiên cô liều mạng nhảy từ trên cao xuống biển, cùng với việc muốn về đơn vị mà không ngại tiêm cho mình.
Anh ta tán thưởng sự dũng cảm và quyết đoán của cô, nhưng đồng thời cũng kinh hãi sự tàn nhẫn và vô tình của cô với chính mình. Cho nên dần dà việc lo lắng cho cô trở thành thói quen của anh ta.
“Ai bảo cô ấy làm việc nóng vội, lần nào cũng gặp chuyện khiến người ta đau đầu.
Giống như lần này, nếu không phải cô ấy muốn đi đường tắt thì đâu đến nỗi rơi từ trên vách đá xuống.” Lý Vọng thở dài, day trán, mệt mỏi nói.
Dịch Sùng Chiêu nghe không sót một chữ.
Nhiếp Nhiên rơi từ trên vách đá xuống?
Chuyện gì thế này?
Cô có sao không?
Chẳng lẽ không tới dùng cơm là vì bị đưa đến phòng y tế à?
Anh càng nghĩ càng hoàng, không có tâm trạng đâu mà nghe mấy câu sau của Lý
Vọng
Vu Thừa Chinh khó hiểu: “Đội trưởng Dịch, anh sao thế?”
Dịch Sùng Chiều hoàn hồn lại, lắc đầu:
“Không sao, tôi nhớ ra hình như phần tài liệu cậu giao cho tôi có một chỗ chưa viết kỹ càng, lát nữa cậu về viết lại cho tôi một bản đi.”
Vu Thừa Chinh không nghi ngờ, gật đầu.
Anh bình tâm lại, ăn thêm mấy miếng mới nhìn các binh lính xung quanh, ban đầu làm như không phát hiện ra, một lúc sau mới cau mày hỏi: “Chiều hôm nay các cậu huấn luyện cái gì thế, sao ai cũng ướt đẫm thế này?”
Từ Minh Thao và Mạnh Kiệt ngồi gần anh nhất, thấy anh hỏi, vội vàng để đũa xuống, nói: “Báo cáo, chiều hôm nay chúng tôi huấn luyện vượt sông và leo núi.”
“Vậy sao không thay quần áo rồi hãy đến ăn cơm? Thế này rất dễ bị cảm.” Anh nhìn đám người mặc quần áo ướt sũng kia, dặn dò Vu Thừa Chinh: “Đội phó Vu, đi nói với nhà bếp nấu ít canh gừng cho bọn họ, nhất định phải cho mỗi người một bát mới được.”
Mọi người nghe mà kinh ngạc.