Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2299
CHẲNG PHẢI MỘT sỚM MỘT CHIỀU NÊN CHUYỆN
Đây là lần thứ hai sau khi trở về Quân khu 9 Nhiếp Nhiên nghe thấy anh nói muốn kết hôn, cô cạn lời: “Có phải từ khi về anh cứ nghĩ mãi đến chuyện muốn kết hôn không?”
Dịch Sùng Chiêu ôm chặt cô, vùi đầu lên hõm vai cô, hơi bực bội: “Đương nhiên rồi, nếu không anh liều mạng như vậy làm gì?”
“… Nếu để Tiểu đoàn trưởng nghe thấy câu này, ngài ấy sẽ tức điên lên mất!”
Anh tài vất vả bồi dưỡng ra lại dựa vào việc kết hôn để hoàn thành nhiệm vụ, nói ra có lẽ Lý Tông Dũng sẽ đạp cho anh một phát.
Anh tự tin trả lời: “Không đâu, chú ấy chỉ mong anh nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ thôi, còn là vì nguyên nhân gì thì đâu thèm quan tâm, hơn nữa anh mà kết hôn sẽ cho chú ấy một đứa cháu trai hoặc cháu gái, chú ấy sẽ cười không ngậm nổi miệng ấy chứ.”
Nhiếp Nhiên cạn lời nhìn trời: “Nếu như sớm biết anh về là quấn lấy em đòi kết hôn, còn không bằng ném anh ra ngoài tiếp tục nằm vùng.”
Anh khựng lại, sau đó buông cô ra, trầm giọng nói: “Em không muốn lấy anh à?”
Trên sân thượng gió rất lớn, Nhiếp Nhiên vô thức ngẩng đầu, thấy sự bị thương trong mắt anh, trái tim liền nhói lên. Cô cảm thấy mình bị anh hớp mất hồn rồi, chỉ một ánh mắt, một động tác, một giọng nói thôi đã thấy đau lòng. Đâu còn là số 1 giết người không chớp mắt, đi lại tự do trước kia nữa.
Thật ra không phải là cô không muốn kết hôn với anh, chỉ là… cô không dám.
Trong mối tình này, cô có thể dũng cảm đến quên mình, nhưng trong hôn nhân, mọi thứ xa lạ và chưa biết trước khiến cô hơi hoảng.
Nhiếp Nhiên vội tránh ánh mắt anh, làm ra vẻ thoải mái nói: “Là chê anh phiền, suốt ngày lải nhải như bà thím đấy. Được rồi, sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, em phải đi xuống đây, nếu không sẽ bị phát hiện.”
“Phát hiện thì phát hiện, đã nửa tháng rồi, lâu ngày sinh tình cũng thích hợp mà.”
“Lâu ngày sinh tình? Chúng ta đã đến mức động thủ rồi, còn sinh tình cái gì?”
“Vậy thì là oan gia sinh tình. Dù sao anh cũng mặc kệ, để anh ôm thêm đi.”
Cuối cùng cô lại cho anh ôm thêm mấy phút nữa mới buông tay, tính nhẫn nại của cô có hạn, nếu làm cô không vui, người thiệt thòi chắc chắn vẫn là anh.
Hai người một trước một sau xuống tầng,
Dịch Sùng Chiêu đi về phòng làm việc của mình, dù sao bây giờ anh cũng gánh vác trách nhiệm nặng nề, cần phải trù tính và chuẩn bị rất nhiều thứ, hơn nữa còn phải hợp tác hai nước.
Khoảng thời gian này anh vừa huấn luyện, vừa tiếp nhận công việc mới, đồng thời còn phải vạch đủ kế hoạch, nhưng dù vậy thì lúc nghỉ trưa anh vẫn cố tranh thủ nói chuyện với cô mấy câu thì mới yên tâm được.
Buổi chiều các binh lính Quân khu 9 dẫn đám tân binh đi huấn luyện vượt sông và leo núi.
Đang là mùa đông, gió rét căm căm, bọn họ mặc quần áo võ trang đầy đủ vừa dày vừa nặng rồi nhảy xuống hồ chứa nước lạnh như băng.
“Đệch, không phải chứ? Lại phải xuống nước à? Tôi không muốn xuống nước đâu…” Triệu Thiển Mạch chỉ nhìn thôi đã
có thể tưởng tượng được nước này lạnh thế nào rồi.
Manh Kiệt cười: “Cô yên tâm, cô không muốn xuống thì các đàn anh kia sẽ giúp cô xuống.”
“Tốt như vậy à? Sao trước kia tôi không biết?”
Lục Nguyệt tốt bụng giải thích: “Ý anh ta không phải là bọn họ hoàn thành huấn luyện giúp cô, mà là giúp cô xuống nước.”
“Giúp kiểu gì?”
“Đạp xuống thôi.”
CC
Nhiếp Nhiên nghe tiếng bọn họ nói chuyện, chuẩn bị xong xuôi rồi quả quyết xuống nước.
Nước lạnh thấu xương dần dần tràn qua người, cuối cùng chỉ còn phần đầu ở trên mặt nước. Cô cố gắng duy trì thăng bằng,
giảm bớt tiếng vang trên mặt nước rồi dùng tốc độ nhanh nhất đi theo mọi người.
Quân khu 9 có hồ chứa nước chuyên dùng để huấn luyện, hơn nữa bên cạnh còn có vách đá thẳng đứng, như vậy có thể thuận tiên tiến hành huấn luyện leo núi.
Nhiếp Nhiên không ngừng tiến về phía trước, ban đầu còn ổn, nhưng dần dà cô bắt đầu rơi vào tình thế xấu.
Thời gian cô làm nhiệm vụ ở ngoài nhiều hơn thời gian huấn luyện trong đơn vị, cho dù sau khi trở về liên tục tập luyện nâng cao thể lực, muốn theo kịp đám người này, nhưng đó không phải chuyện một sớm một chiều, lúc cô nâng cao thể lực, những người khác cũng đều liều mạng huấn luyện.