Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2290
NHÌN ĐẾN SAY MÊ
Nhiếp Nhiên biết bọn họ muốn giải quyết những thế lực ở biên giới, ngày đó Dịch Sùng Chiêu đã nói rõ với cô là phải lội qua vũng nước đục này đến cùng, bây giờ nghe Lý Tông Dũng nói, cô cảm thấy nhiệm vụ mới sắp đến rồi.
“Được, vậy thì chúc ngài mã đáo thành công trước.” Cô hít sâu một hơi, lười biếng trả lời ông.
Lý Tông Dũng cười mắng: “Con nhỏ này, nói như mình không phải là người Quân khu 9 ấy.”
“Vâng vâng vâng, sinh ra là người Quân khu 9, chết là ma Quân khu 9, được rồi chứ?”
“Linh tinh, hôm nay là ngày vui, không được nói chữ kia, phải kiêng chứ.”
Thấy Lý Tông Dũng sầm mặt, cô cảm thấy buồn cười: “Tiểu đoàn trưởng, quân nhân như ngài mà cũng kiêng cái này à?”
Nhiếp Nhiên vốn chỉ trêu ông thôi, nhưng
Lý Tông Dũng lại hơi ngẩn ra, sau đó nhíu mày khẽ thở dài: “Lúc còn trẻ chỉ hy vọng có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa, bây giờ già rồi, thấy được nhiều chuyện, chỉ muốn mọi người có thể bình an, đó mới là quan trọng nhất.”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Vâng, bình an là phúc.”
Nếu có thể suôn sẻ sống hết một đời, ai muốn sống cuộc sống khốn cùng mưa bom bão đạn chứ?
Những lời này làm hai người đều cảm động, im lặng không nói gì.
Không biết qua bao lâu, Lý Tông Dũng mới vỗ vai cô chủ động nói: “Đi thôi, hôm nay là ngày nó trở về, cho dù không thể ngồi cùng nhau thì cũng ở đó vui cùng nó.”
“Ngài đã lên tiếng rồi, tôi còn có thể nói không ? Nhưng ngài về trước đi, hai phút nữa tôi vào sau.”
Lý Tông Dũng lại cười mắng cô một tiếng nhóc con rồi đi vào.
Mấy phút sau, Nhiếp Nhiên cũng đi theo.
Lúc này trong phòng ăn vẫn vô cùng náo nhiệt, Dịch Sùng Chiêu là nhân vật chính hôm nay bị đội trưởng Vụ bám chặt không buông, uống liên tục mấy ly rượu trắng.
Nhiếp Nhiên khẽ cau mày, cuối cùng vẫn về chỗ của mình.
Bỏ đi, đúng như Lý Tông Dũng nói, hôm nay vui, cứ để bọn họ ầm ĩ đi.
Mới ngồi vào chỗ cô đã nghe thấy Phương
Lượng nhẹ giọng hỏi: “Em chạy đi đâu thế, tôi còn tưởng là em không quay lại nữa.”
Nói rồi anh ta gắp một miếng thịt bò vào bát cô. Đ
“Đám người này y như châu chấu ấy, may mà hôm nay nhà bếp biết có chuyện vui nên nấu nhiều đồ, mới còn dư lại mà ăn.”
Nhiếp Nhiên không từ chối, lúc nãy ở bên ngoài đúng là hơi lạnh, cô gắp miếng thịt nóng hổi bỏ vào miệng: “Hôm nay nhiều đồ ăn ngon thế này, sao em dễ dàng chạy đi được?”
Phương Lượng thấy cô vui vẻ cũng cười lườm cô: “Trước kia sao tôi không phát hiện ra em tham ăn như vậy?”
“Trước kia đơn vị đầu có làm nhiều đồ ăn như này, sao thầy phát hiện ra được?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày.
Phương Lượng trưng cô: “Lúc nào cũng giỏi lý do.”
So với Dương Thụ và Uông Tư Minh, cô quên Phương Lượng sớm hơn, đương nhiên cũng thân thiết hơn.
Bữa cơm hôm nay rất vui vẻ hòa thuận.
Uống xong, Lý Tông Dũng rời đi trước, dù sao ông cũng là Tiểu đoàn trưởng, không thể quá mức được.
Tiểu đoàn trưởng vừa đi, đám người này càng thêm điên cuồng. Ăn uống trong phòng no đủ rồi lại mang rượu chạy ra sân huấn luyện đốt lửa, mọi người ngồi quây quần uống rượu trò chuyện.
Đám binh lính không muốn tha cho Dịch
Sùng Chiêu, mà các tân binh thì nghe được danh tiếng của đội trưởng truyền kỳ này từ chỗ các lính khác nên cũng rất tò mò, ở lại góp náo nhiệt.
Nhiếp Nhiên phát hiện ra có rất nhiều nữ binh đều đang nhìn anh với ánh mắt yêu thích thẹn thùng, rõ ràng là bị bề ngoài của
Dịch Sùng Chiêu làm cho mê mẩn rồi.
Ở Quân khu 9 tuy nhiều nam binh nhưng trừ mấy người có khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan cân đối ra thì phần lớn đều là bình thường. Trông Uông Tư Minh cũng được nhưng lại không có cảm giác trưởng thành
như Dịch Sùng Chiêu, cho nên mỗi hành động của anh đều mang theo sức hấp dẫn, không ai chống lại được.
Mặc dù không phải lần đầu tiên Nhiếp
Nhiên thấy mặt anh, nhưng phần lớn thời gian đều thấy mặt Hoắc Hoành nên thật sự không quen lắm với gương mặt này, dưới bóng đêm và ánh lửa bập bùng, trông anh rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt giống như đá đen phát ra ánh sáng chói mắt mà sắc bén kia, cộng thêm độ cong hoàn mỹ trên môi… 6
“Thế nào, có phải cảm thấy không tệ không?”
Lúc cô đang nhìn nụ cười của anh thì Triệu
Thiển Mạch chạm nhẹ vào cô, cô ngẩn ra hỏi: “Cái gì?”
Triệu Thiển Mạch cười gian xảo: “Đội trưởng Dịch! Có phải rất đẹp trai không?”
“Cũng được.” Nhiếp Nhiên thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói.
“Cũng được? Tôi thấy lúc nãy cô ngẩn ra nhìn anh ta kìa.” Triệu Thiển Mạch thắng thắn vạch trần khiến cô lúng túng, nhất là lúc Triệu Thiển Mạch nói cô nhìn đến ngẩn người, còn có mấy ánh mắt bên cạnh nhìn chằm chằm vào cô.