Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2289
LÀM LỚN
Kiểu ăn mừng này cho dù tổ chức bao nhiều lần, cô vẫn thấy không hòa nhập được. Cô thật sự không thích ầm ĩ quá, cảm thấy đau đầu. Vừa đi ra khỏi phòng ăn đã thấy thế giới yên tĩnh hơn hẳn. Nghe âm thanh mơ hồ truyền từ bên trong tới, Nhiếp Nhiên kéo chặt áo khoác, bước ra ngoài.
Gió lạnh mùa đông đâm vào da thịt hơi đau, cô tìm một chỗ cách phòng ăn không xa tránh gió.
Bất tri bất giác cô đã đến Quân khu 9 gần nửa năm rồi, thêm hai tháng nữa là Tết.
Lần này chắc cô sẽ đón Tết ở Quân khu 9 chứ?
Có một đám người ầm ĩ, còn có… người mà cô yêu nhất, Tết này chắc chắn sẽ rất vui.
Cứ nghĩ đến việc cuối cùng anh cũng có thể cùng mình sóng vai ngắm pháo hoa là cô lại thấy ấm áp trong lòng, thậm chí còn hơi mong đợi.
“Sao lại chạy ra đây một mình? Đang đợi nó à?” Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói cắt đứt suy nghĩ của cô.
“Không phải, trong đó ồn quá, ngài biết tôi không thích ồn ào như vậy mà.”
“Cô làm quen trước đi thì hơn, dù sao lúc hai người kết hôn, thế nào chẳng ầm ĩ hơn bây giờ.”
Ngay từ lúc cô lén ra ngoài Lý Tông Dũng đã phát hiện ra, lại thấy thằng nhóc kia bị đội trưởng Vụ cùng với đám lính kia giữ chặt lấy, sợ cô ở bên ngoài chờ quá lâu nên mới ra đây nói với cô một tiếng.
“Tiểu đoàn trưởng, ngài nghĩ nhiều rồi, bây giờ biên giới hỗn loạn, tôi đâu nghĩ được đến chuyện đó.” Nhiếp Nhiên dựa vào thân cây, vốn muốn chuyển chủ đề kết hôn đi, nhưng khi cô nhìn bầu trời tối đen,
Xuyên, khó bảo đảm sẽ không động đến bọn chúng, cho nên tôi sợ bọn chúng đang đánh lừa chúng ta.”
Không biết lời nào kích thích đến Lý Tông
Dũng mà ông lại phá lên cười, gật đầu nói:
“Thằng nhóc kia cũng nói y như thế, lúc về nó nói với tôi nhất định phải kiên nhẫn chờ, tiếp theo sẽ là trận so tài ai giỏi chịu đựng hơn, ai chịu được người đó thắng.”
“Vâng, đúng là một trận đọ kiên nhẫn.”
Nhiếp Nhiên gật đầu, rất đồng ý với cách nói của anh: “Nhưng chỉ cần là so tài thì sẽ có điểm kết thúc, ngài có thể chắc chắn điểm này không?”
Dù chờ đợi cũng phải có chuẩn bị, ngộ nhỡ bọn chúng phân chia địa bàn của Dự
Xuyên, chỉnh đốn lại xong, đến lúc đó bọn họ muốn đánh hạ hai ngọn núi lớn kia thì khó rồi.
“Ừ, trên đường về tôi và nó có nói chuyện, định phái người đi thăm dò kỹ lưỡng.”
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu, nhướng mày trêu: “Lại mười năm nữa à?”
Lý Tông Dũng cũng cười, nhưng lần này lắc đầu: “Không cần, lần này phía trên nói phải xử lý sạch sẽ, hai nước cùng hợp tác.”
Nhiếp Nhiên cau mày lại: “Tôi nhớ lần trước anh ấy nói nhiệm vụ lần này là do hai nước cùng hợp tác, nhưng cuối cùng mọi người cũng không đi sâu vào.”
Không chỉ bên này không đi sâu vào mà bên kia cũng chẳng có bất cứ hành động gì.
Chỉ cần có chút hành động, cho dù không bắt được Trì Tranh Bắc thì cũng có thể khiến hắn ta bị đả kích không ít.
“Lúc ấy vì nghĩ cho an toàn của hai người mà không dám hành động quá gắt, hơn nữa trong đơn vị vốn cũng không an toàn, sợ đến lúc đó hai người không được bảo hộ mà chết oan, cho nên chúng ta mới đơn độc tập kích bất ngờ.”
Thật ra Lý Tông Dũng biết đây là một cơ hội cực tốt, nhưng mà…
“Thực ra dù không động đến Trì Tranh Bắc lần này thì lần tới muốn động đến hắn ta cũng rất dễ dàng.”
Ông cười ha ha, mắt sáng lấp lánh.
Nhiếp Nhiên nhìn ra, oán thầm trong lòng, thầy nào trò nấy, hai thầy trò đều là hồ ly, rất gian xảo.
“Cho nên lần này ngài định làm lớn à?”
Nhiếp Nhiên nhìn đường chân trời phía xa, gió lạnh thổi qua làm tóc cô rối lên.
Lý Tông Dũng chắp hai tay sau lưng, giọng nói trầm ổn và uy nghiêm: “Dù sao lần này quyền chủ động cũng ở trong tay chúng ta, bỏ lỡ thì không biết đến lúc nào mới kết thúc. Lần này tôi muốn ổn định hoàn toàn nơi này.”