Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2291
GHEN
Nhưng Triệu Thiển Mạch vẫn không biết, chỉ cảm thán với cô và mấy nữ binh khác.
“Tôi cảm thấy chúng ta đúng là may mắn, vào bộ đội mà vẫn có thể gặp được trai đẹp.”
“Đúng thế, đội trưởng Dịch trong truyền thuyết này vừa giỏi lại còn đẹp trai, đúng là vai nam chính trong tiểu thuyết.”
“Đúng vậy đúng vậy, chỉ không biết ai là nữ chính thôi.”
Lý Vọng ghét bỏ: “Gì mà khoa trương thế?
Nhìn các cô đi, cứ như ba đời chưa gặp đàn ông ấy.”
Các nữ binh đồng loạt lườm anh ta.
Triệu Thiển Mạch nói thẳng: “Thì sao, là ba
đời chưa gặp ai đẹp trai như thế đấy, sao nào?”
Lý Vọng cạn lời: “Đám con gái các cô đúng là nông cạn! Đẹp có ích lợi gì, còn phải…”
Anh ta nói được một nửa thì bỗng dừng lại, liếc Lý Kiều.
Nhiếp Nhiên vừa vặn bắt gặp phải, âm thầm quan sát hai người bọn họ: “Còn phải thế nào nữa?”
Lý Vọng ho nhẹ mấy tiếng, làm ra vẻ chính trực trả lời: “Dĩ nhiên còn phải có nhân phẩm tốt.”
“Ý của anh là Dịch Sùng Chiêu nhân phẩm không tốt à?” Câu này của Nhiếp Nhiên khiến các nữ binh và nam binh xung quanh chú ý.
Thấy mình vì một câu nói mà sắp đắc tội với mọi người, anh ta liên tục xua tay:
“Không không không, tôi không có ý đó, ý của tôi là các cô chưa tiếp xúc thì đừng có si mê, đừng để bị bề ngoài lừa gạt.”
Triệu Thiển Mạch hừ một tiếng: “Đội trưởng Dịch là người của đơn vị chúng ta, có thể xấu được đến đâu.”
Nói xong đám nữ binh lại bắt đầu si mê ngắm nhìn Dịch Sùng Chiêu, không quan tâm đến Lý Vọng nữa.
Lý Vọng thấy dáng vẻ đơn thuần của bọn họ, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Đàn ông đều có tính xấu, sao các cô biết được đàn ông có thể xấu đến mức độ nào chứ?”
Anh ta vừa nói thế, Nhiếp Nhiên đã thấy vẻ mặt Lý Kiêu hơi thay đổi, dù không phải quá lớn nhưng cô vẫn phát hiện ra ánh mắt của cô ấy thoáng lúng túng.
Cô nhướng mày, xem ra lúc cô không có ở đây đã bỏ lỡ kịch hay gì rồi.
Phương Lượng thấy cô cầm bia không uống, cứ ngồi ngây ra, hỏi: “Không phải em uống rất giỏi à, sao hôm nay uống ít thế?”
Uông Tư Minh thì ngăn cản: “Sức khỏe không tốt, uống ít thì hơn.”
Bọn họ vừa mới dứt lời, Lư Lỗi thính tại đã hô lên: “Ai? Ai uống được? Tôi muốn uống thi với người đó!”
Uông Tự Minh sợ anh ta lôi kéo Nhiếp
Nhiên uống rượu nên gạt đi: “Không ai cả, cậu mau tìm người khác đi.”
Lư Lỗi hừ một tiếng: “Tôi đã nghe thấy hết rồi! Uông Tự Minh, cậu bảo vệ Nhiếp
Nhiên không phải ngày một ngày hai, trong đơn vị chúng ta có ai không biết cậu,
Phương Lượng và Dương Thụ bảo vệ Nhiếp
Nhiên nhất.”
Thực ra anh ta cũng chỉ thuận miệng nói thế thôi, nhưng người nói vô tâm, người nghe cố ý, người nào đó vốn đang cười bỗng khựng lại, nụ cười sau đó mang theo mấy phần lạnh lùng.
Nhiếp Nhiên cảm thấy có một ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, cô coi như không thấy, cười hếch cằm lên: “Sao hả, anh hâm mộ à? Hay là để ba người bọn
họ bảo vệ anh nhé? Tôi không để ý đâu, dù sao chúng ta cũng cùng một đơn vị.”
Cô nói xong, ánh mắt kia lại càng thêm lạnh lùng.
Lư Lỗi ghét bỏ: “Tôi là đàn ông, cần người bảo vệ làm gì?”
“Vậy ý anh là muốn bảo vệ người khác à?
Có mục tiêu chưa? Nếu có rồi thì nói với tôi một tiếng, tôi không ngại chuyển lời giúp anh kẻo anh lại ghen tị.”
“Đúng vậy, Lư Lỗi, nếu cậu có mục tiêu rồi thì để Nhiếp Nhiên giúp cậu đi.”
“Không sai không sai, chỗ chúng ta nữ binh là sinh vật hiếm, ra tay sớm thì càng yên tâm sớm.”
Lư Lỗi vốn muốn uống rượu, kết quả bị đám anh em này trêu cho không chịu nổi, liên tục xin tha: “Được được được, bà cô, tôi sai rồi, tôi sai rồi còn không được sao, cùng lắm thì tôi tìm người khác uống rượu, tôi đi tìm người khác đây.”
Nói xong ta vội rời khỏi chỗ thị phi này.
Tất cả đều cười ầm lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đêm càng lúc càng sâu.
Mọi người dắt díu nhau xiêu xiêu vẹo vẹo đi về ký túc xá, vừa đi còn vừa hát, dễ thấy là đã uống say rồi. May mà hôm nay Tiểu đoàn trưởng nói để bọn họ thoải mái nên không có ai bị trách tội.
Nhiếp Nhiên đi theo đám người, ai ngờ mới đi mấy bước đã cảm thấy tay ấm áp, một bàn tay rộng lớn nắm lấy tay cô. 2