Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2285
Ngày nào cũng ngủ đến chán thì thôi, sau đó buổi chiều đi huấn luyện một lúc, buổi tối ở trong phòng làm việc riêng.
Chỉ có Nhiếp Nhiên là ngày nào cũng thức dậy đúng giờ, huấn luyện đến khi trời tối mới về phòng tắm rửa đi ngủ.
Tất cả mọi người đều nghĩ là Nhiếp Nhiên trong bệnh viện nghỉ dưỡng quá lâu nên giờ mới cố gắng huấn luyện bù lại thể lực, nhưng thực ra cô chỉ không muốn để mình rảnh rỗi mà thôi. Bây giờ cứ dừng lại là trong đầu cô toàn chuyện lúc nào Hoắc Hoành trở về.
Anh đã đi hơn mười ngày rồi mà chẳng nhắn cho cô một tin nào, Lý Tông Dũng thì mãi không về, Nhiếp Nhiên lo càng kéo dài thì càng không thuận lợi, nhưng cô biết chỉ là mình nghĩ ngợi lung tung thôi, rốt cuộc thế nào vẫn phải đợi tin tức chính xác mới được.
Lý Vọng đứng trong hành lang nhìn Nhiếp Nhiên miệt mài khổ luyện, cau mày lại.
“Cậu đang nhìn cái gì thế?” Đội trưởng Vu đi qua hành lang đến phòng làm việc thấy Lý Vọng cứ đứng ở đó mãi, quay lại hỏi.
“Tôi cứ cảm thấy lần trở về này của Nhiếp Nhiên rất kỳ lạ.” Lúc chỉ có hai người, bọn họ không phân biệt đội trưởng đội viên, mọi người đều là anh em nên nói chuyện tùy ý hơn nhiều.
“Kỳ lạ chỗ nào?” Cô mới xuất viện được mấy hôm, sao lại vội vàng huấn luyện như thế?
Trước đó anh ta đi làm thủ tục xuất viện có gặp bác sĩ chữa bệnh chính của cô, bác sĩ đó đã nhắc nhở anh ta là lần này Nhiếp Nhiên sốt không nhẹ, nếu còn sốt nữa rất có thể sẽ to chuyện, cho nên trở về phải nghỉ ngơi một thời gian mới được.
Vậy mà bây giờ cô lại liều mạng huấn luyện.
Đội trưởng Vụ đang nghĩ có cần bảo cô về không thì Lý Vọng lên tiếng: “Không nói ra được, nhưng tôi cảm thấy chắc không chỉ đơn giản là bị bắt đi thẩm tra.” Vẻ mặt đội trưởng Vụ hơi thay đổi, trước đó Lý Tông Dũng bảo anh ta đi đón Nhiếp Nhiên nên ít nhiều cũng đã nắm được đôi chút.
“Ở Quân khu 9 có ai là đơn giản, tại sao cậu lại để ý đến cô ấy thế? Chẳng lẽ…” Đội trưởng Vụ không muốn để Lý Vọng nghĩ nhiều về chuyện này, dù sao đây là nhiệm vụ nằm vùng, nói lộ ra thế nào cũng nguy hiểm nên cố ý chuyển chủ đề, trêu anh ta.
Lý Vọng chưa từng yêu ai, sau khi vào Quân khu 9 càng khó gặp con gái, cho dù có gặp cũng toàn là nữ binh, những nữ binh kia huấn luyện không thua gì đàn ông, cho nên anh ta đâu có chịu nổi bị trêu như vậy: “Đội trưởng nói gì vậy, tôi đang lo lắng cho cô ấy mà, cô ấy cũng đâu khiến người ta yên tâm như Lý Kiêu, không đúng, Lý Kiêu không khác gì cô ấy cả, ai cũng đau cả đầu.” Nhắc tới Lý Kiêu, anh ta lại nhớ tới chuyện đêm hôm đó, mặt hơi đỏ lên, bị đội trưởng Vu tinh mắt phát hiện ra: “Không phải là cậu để ý Lý Kiêu đấy chứ?” Lý Vọng nghẹn họng: “Tôi…” Đội trưởng Vu thấy anh ta không phản bác như lúc nãy, vỗ vai anh ta, sâu xa nói: “Cố gắng lên nhé.” Ở đây ai cũng biết trước kia Lý Kiêu và Nhiếp Nhiên chơi thân với nhau, dù sau đó xích mích, nhưng có thể xích mích với Nhiếp Nhiên mà không bị cô xử lý cũng chỉ có mình Lý Kiêu, đủ để có thể thấy Lý Kiêu không phải người dễ bắt nạt.
Chỉ sợ sau này con đường theo đuổi của Lý Vọng sẽ dài đằng đẵng rồi.
Lý Vọng ho khan mấy tiếng, vội vàng nói:
“Đội trưởng, sao anh lại nói thế? Bây giờ trong đầu tôi chỉ toàn vấn đề của con nhóc kia, đâu còn tâm tư mà nghĩ cái khác.” “Chuyện của Nhiếp Nhiên không cần cậu nghĩ nhiều, đây là vấn đề Tiểu đoàn trưởng nên suy nghĩ.” Đội trưởng Vụ nhìn đồng hồ, thấy đã không còn sớm nữa: “Hôm nay Tiểu đoàn trưởng về, phải học thường lệ, buổi chiều nhớ tập hợp.” Lý Vọng gật đầu: “Tôi biết rồi.” Nói xong, một người đi đến phòng làm việc, một người đến sân huấn luyện.
Bởi vì phải học thường lệ nên đội trưởng Vu dẫn tất cả binh lính Quân khu 9 đứng ở sân huấn luyện đợi Tiểu đoàn trưởng về.
Tuy vẻ mặt Nhiếp Nhiên bình tĩnh nhưng tay lại đang siết chặt. Vừa nãy cô nghe thấy đội trưởng Vụ nói Lý Tông Dũng trở lại, vậy có phải là anh cũng về cùng không?
Chịu đựng mười năm, cuối cùng cũng bước vào cánh cổng Quân khu 9 một lần nữa, không biết bây giờ anh cảm thấy thế nào.
Hiếm khi cô căng thẳng thế này.
Chẳng mấy chốc mà xe đã đến, Lý Tông Dũng xuống xe trước, sau đó cánh cửa
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m