Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2286
MỘT NGÀY LÀM ĐỘI TRƯỞNG, CẢ ĐỜI LÀ ĐỘI TRƯỞNG
Đây không phải là lần đầu tiên Nhiếp
Nhiên nhìn thấy mặt anh, cũng không phải lần đầu tiên thấy anh mặc đồ rằn ri, nhưng là lần đầu tiên thấy anh dùng mặt thật mặc bộ đồ đó, dùng thân phận thật của mình đứng ở Quân khu 9.
Bây giờ cô kích động đến nỗi lòng bàn tay ươn ướt.
Lý Tông Dũng đi từ xa đến.
“Hôm nay triệu tập mọi người lại đây, một
là muốn nói với mọi người vụ án của Dự
Xuyên đã xong rồi.”
Mắt tất cả mọi người đều sáng lên, mặc dù bọn họ đã sớm biết Dư Xuyên sẽ bị xử lý, nhưng nghe thấy Lý Tông Dũng nói thì vẫn rất kích động.
Dù kích động, bọn họ vẫn chưa quên lời ông vừa nói, một là vụ án của Dư Xuyên, hai thì sao? Hai là cái gì?
Đội trưởng Vụ trước giờ luôn tuân thủ nội quy thế mà lại ngắt lời ông, anh ta hô lên:
“Đội trưởng Dịch?”
Tất cả mọi người đồng loạt quay ra nhìn đội trưởng Vu.
Đội trưởng Dịch?
Mặc dù bọn họ từng lén bàn tán về ba chữ này nhưng không dám nói trước mặt đội trưởng Vụ bao giờ. Rất nhiều binh lính đều rõ trước đây đội trưởng Vụ làm việc cho đội trưởng Dịch, đội trưởng Dịch còn từng ngăn một viên đạn cho anh ta, có tình
nghĩa rất sâu nặng, sau đó đội trưởng Dịch chết, tất cả đều không dám nói những lời này trước mặt anh ta nữa, sợ chạm vào vết sẹo của anh ta.
Dần dà ba chữ “đội trưởng Dịch” trở thành từ cấm trong Quân khu 9, nhưng không ngờ có một ngày đội trưởng Vụ lại chủ động nhắc đến.
“Ha ha, đội trưởng Vu thật tinh mắt. Không sai, đây chính là chuyện thứ hai tôi muốn nói. Mấy ngày trước đội trưởng Dịch của các cậu tìm về, bây giờ trở lại đội ngũ.” Nói xong, Lý Tông Dũng vẫy Hoắc Hoành vẫn đứng cạnh xe.
“Tìm về? Ngài nói là…” Đội trưởng Vu nhìn người đi từ xa đến mà ngây ngẩn.
Anh ta vốn tưởng là mình hoa mắt, nhìn xa thấy giống mà thôi, không ngờ Tiểu đoàn trưởng Lý lại nói đội trưởng Dịch tìm về rồi.
Đây là sự thật à?
Không phải anh ta đang nằm mơ chứ?
Khoảng thời gian anh mất tích, anh ta không quản ngày đêm đi tìm, nhưng cuối cùng chỉ tìm được một bộ quần áo.
Anh ta trơ mắt nhìn người kia đi từ xa đến, trước mắt nhòe đi, gió lạnh thổi đến chỉ cảm thấy trên mặt mình nóng bỏng, lau đi mới phát hiện mình đang khóc.
“Đội trưởng Dịch…” Một người đàn ông cao lớn thế mà lại run rẩy gọi tên ngay trước mặt đội viên của mình.
Người kia mỉm cười đi tới vỗ nhẹ lên vai anh ta: “Đường đường là đội trưởng mà khóc trước mặt đội viên, mất mặt quá.”
Đội trưởng Vụ lau mặt, đè nén kích động trong lòng, đứng nghiêm giơ tay lên chào:
“Đội trưởng!”
Hoắc Hoành thu lại ý cười, cũng đứng nghiệm chào anh ta. Đó là động tác mười năm nay anh chưa làm, nhưng dù vậy vẫn tiêu chuẩn như cũ. Đ
Lúc hạ tay xuống, anh lại cười nói: “Bây giờ cậu mới là đội trưởng.”
Nhưng đội trưởng Vụ lại sang sảng trả lời:
“Không! Một ngày làm đội trưởng, cả đời là đội trưởng!”