Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2283
CHUYỆN NÀY SAI SAI!
Chỉ trong mấy tiếng, chuyện Nhiếp
Nhiên trở lại đã lan truyền khắp
Quân khu 9. Những binh lính Quân khu 9 uống rượu ngủ đến buổi chiều mới dậy nghe được chuyện này cũng vội vàng mặc quần áo rồi đến phòng ăn ngồi chờ trước.
Binh lính rời khỏi Quân khu 9 rồi mà trở lại được, đúng là chuyện lạ!
Dù mọi người chưa tỉnh hẳn rượu nhưng vẫn ngồi như cọc gỗ mà đợi, trong đó có
Vinh An là sốt ruột nhất.
Trước đó anh ta cùng Lý Vọng giải quyết chuyện này nên biết rõ chuyện bên trong phức tạp thế nào, lúc ấy rõ ràng nói là bắn
chết người dân, sao chớp mắt lại biến thành đám phản động rồi?
Buổi chiều Lý Vọng trở lại nói với anh ta mà anh ta cũng ngẩn ra. Lý Vọng còn nói có Tiểu đoàn trưởng Lý nhúng tay vào khiến anh ta thấy hơi lo lắng.
Tiểu đoàn trưởng Lý thiên vị Nhiếp Nhiên không phải chuyện mới lạ, nhưng nếu vì khiến cô trở lại mà làm gì đó, một khi bị phát hiện sẽ xong đời!
Hai người càng nghĩ càng sợ hãi, muốn tìm
Nhiếp Nhiên nói chuyện xem sao. Vì vậy bọn họ cứ nhìn chằm chằm ra cửa, đợi
Nhiếp Nhiên tới. Đám người kia thì ăn xong rồi cũng ngồi đợi nhân vật truyền kỳ đi mà trở lại này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đợi mãi đợi mãi mà không thấy bóng dáng cô đâu, lúc tất cả mọi người cho là tối nay Nhiếp
Nhiên không tới ăn cơm thì cô lững thững đi tới, tất cả đồng loạt nhìn chằm chằm cô.
“Cô là người đầu tiên bị gạch tên khỏi
Quân khu 9 mà trở về đấy.”
Mặc dù đám binh lính này chưa từng huấn luyện chung với Nhiếp Nhiên, nhưng dù sao cũng ở trên đảo với nhau hơn nửa tháng nên rất quen thân với cô.
Nhiếp Nhiên thấy ai cũng vui vẻ, cô bỗng nghĩ đến lúc Hoắc Hoành trở về có vui vẻ hàn huyên như thế này không.
Mọi người hiếm khi thấy Nhiếp Nhiên có tâm trạng nói chuyện nên cũng hỏi nhiều thêm mấy câu, thật ra chỉ đơn giản là hỏi cô khoảng thời gian này ở đâu, làm gì thôi.
Cô nói lại lời trưa nay một lần, cho đến khi phòng bếp đuổi người, tất cả mới tản đi.
Đuổi xong đám người này, Nhiếp Nhiên vội vàng ăn mấy miếng rồi đi ra ngoài thì bị Cố
Vinh An ngăn lại.
Vừa nãy ở trong phòng ăn khó khăn lắm mới nói được với cô mấy câu, nhưng đám
người kia không ngừng lôi kéo cô làm anh ta không chen vào được.
“Nhiếp Nhiên, nghe Lý Vọng nói là Tiểu đoàn trưởng cho cô về à?” Cố Vinh An sợ bị đám người Dương Thụ phía sau chặn đường nên kéo cô vào chỗ tối, hỏi.
Nhiếp Nhiên không thích bị người khác lôi kéo, vừa đến nơi đã giãy ra, trả lời: “Không phải, chuyện này được điều tra rõ ràng nên Tiểu đoàn trưởng cho tôi về.”
Điều tra rõ ràng?
“Nhưng lúc đó tôi và Lý Vọng cùng đi điều tra chuyện này…” Cố Vinh An nghiêm túc nói.
“Tôi biết anh lo lắng chuyện gì, nhưng anh yên tâm đi, một mạng người không phải nói mấy câu là che giấu được đâu.” Nhiếp
Nhiên thản nhiên trả lời.
Cố Vinh An tưởng cô hiểu lầm, lắc đầu liên tục: “Không không không… không phải thế… tôi không có ý đó…” Nhưng nhất thời
anh ta không giải thích rõ được, cuối cùng thở dài một tiếng: “Dù sao cô trở về cũng là một chuyện đáng để vui mừng rồi.”
Nhiếp Nhiên nhìn ra nhưng không nói nhiều.
“Vậy có cần uống một ly chúc mừng tôi trở lại không? Tôi thấy anh cũng vừa mới tỉnh rượu xong.” Cô cười trêu anh ta.
Cổ Vinh An cười gãi đầu: “Mấy ngày nay
Quân khu 9 nghỉ, mọi người đều mệt mỏi, tối qua uống một chút rượu, nếu biết cô sắp về thì đã để tối nay uống rượu chúc mừng rồi.”
“Cho xin đi, tôi đùa thôi, tôi vừa mới xuất viện, có thể theo kịp huấn luyện đã không tệ rồi, còn uống rượu gì nữa. Tôi về ngủ đây.”
Nhiếp Nhiên vỗ vai anh ta, cười đi về phía ký túc xá.