Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2282
Anh ta nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên:
“Không phải là cô…” Còn chưa nói hết đã nghe thấy trong đám người vang lên một giọng nói quen thuộc:
“Nhiếp Nhiên trở lại rồi? Là ai nói Nhiếp Nhiên trở lại rồi?” Dương Thu nhìn thấy Nhiếp Nhiên, vội nhào tới đứng trước mặt cô: “Nhiếp Nhiên!
Nhiếp Nhiên, cô trở lại rồi?” Vẻ mặt anh ta rất kích động, tay cũng run lên, đủ để thấy anh ta vui vẻ thế nào ?
Sau lưng anh ta là Phương Lượng và Uông Tư Minh, mặc dù nhìn thấy Nhiếp Nhiên cũng rất vui, nhưng họ bình tĩnh hơn Dương Thụ nhiều: “Không ngờ em lại trở về, nhất định là Tiểu đoàn trưởng để em về, đúng không?” Phương Lượng nói rất chắc chắn, không cần Nhiếp Nhiên trả lời đã nói tiếp: “Tôi biết ngay Tiểu đoàn trưởng sẽ có cách cho em quay lại mà.” “Hình như sắc mặt cô hơn kém, cô bị ốm à?” Uông Tư Minh nhìn kỹ mặt cô, phát hiện sắc mặt cô hơi tái, còn gầy đi rất nhiều.
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Ừ, tôi vừa khỏi bệnh, bây giờ không sao rồi.” “Cô bị bệnh? Bệnh gì thế?” Dương Thụ cẩn thận nhìn cô từ trên xuống dưới, hận không thể nhìn ra gì đó từ vẻ mặt cô.
“Tôi bị sốt thôi.” Nhiếp Nhiên nói chuyện với những người đó một lúc thì nghe thấy đầu bếp giục bọn họ, tất cả vội đi lấy cơm trước.
Nhân cơ hội này, Lý Vọng thấp giọng hỏi cô: “Sao cô lại về được thế? Chuyện kia quá lớn, Tiểu đoàn trưởng không thể nào tự giải quyết được.” Người khác có lẽ không biết, nhưng Lý Vọng vô cùng hiểu chuyện này.
“Đã điều tra rõ thân phận của người kia rồi, hắn không phải người trong thôn mà là phản động, từng giết hại người, cho nên mới thả tôi ra.” Nhiếp Nhiên đã nghĩ xong lý do.
Phản động?
Sao anh ta không biết chuyện này?
Lý Vọng cảm thấy kỳ lạ, hình như lúc đó có điều tra thân phận rồi mà, sao anh ta không nghe nói hắn là phản động?
Lý Vọng chưa kịp hỏi đã nghe thấy Manh Nhiễm Nhi nói: “Hóa ra là thế, vậy thì cô may mắn thật đấy.” Nhiếp Nhiên cười không nói gì, Phương Lượng bê cơm về, khẽ mắng: “Nhưng em cũng càn quấy quá, thế mà lại dám bắn về phía người dân.” Dù sao anh ta cũng từng là sĩ quan huấn luyện của Nhiếp Nhiên, lúc nói chuyện thỉnh thoảng vẫn có giọng điệu như ngày xưa.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, âm thầm liếc nhìn Cửu Miêu ở xa.
Tuy cô ta luôn cúi đầu ăn cơm, không hề tò mò vì sự xuất hiện của mình, nhưng nhìn từ dáng vẻ nghiêm túc nhai kỹ nuốt chậm kia là biết cô ta vẫn đang nghe.
Cô đỡ trán: “Đâu phải thấy không biết trước khi em vào Quân khu 9 sức khỏe đã không tốt, suốt ngày vào bệnh viện, lần đó huấn luyện cộng thêm nhiệm vụ, thân thể em không chịu nổi, sau khi bị đưa ra ngoài, còn chưa kịp vào phòng giam đã phải nhập viện và chịu giam lỏng rồi.” “Cô bị giam?” Đám người Lý Vọng kinh ngạc.
Bọn họ đều tưởng Nhiếp Nhiên bị đuổi ra ngoài là xong, nhưng không ngờ cô còn bị giam nữa.
Nhiếp Nhiên gõ nhẹ lên mặt bàn: “Đúng thế, dù sao cũng liên quan đến một mạng người, chắc chắn không thể kết thúc dễ dàng, may mà tên kia là kẻ xấu nên tôi mới được thả ra.” Nghe cô nói thì đơn giản, nhưng mọi người đều thấy nữ binh này lúc xui xẻo thì uống nước lạnh cũng mắc rằng, lúc may mắn thì lại may đến mức khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
“Đúng là… ngàn cân treo sợi tóc…” Triệu Thiển Mạch cảm thán.
Thật ra cố định giải thích là tên kia không bị mình bắn chết, bởi vì ban đầu cô đã tính toán rồi, chỉ nổ súng làm hắn bị thương để giữ đường lại cho mình thôi.
Song khi nghĩ đến lời Hoắc Hoành nói, cô cảm thấy vẫn nên cẩn thận thì hơn, ngộ nhỡ nói hắn còn sống, Trì Tranh Bắc đi điều tra phát hiện không có, hoặc là tra ra thuộc hạ của mình bị bắt rồi, khó tránh sẽ nghi ngờ cô.
Nhất là bây giờ Dư Xuyên ngã xuống, Trì Tranh Bắc và Mạc Thừa tranh đoạt địa bàn, họ càng phải cẩn thận hơn, không thể để xảy ra sai lầm gì được.
Con cờ Cửu Miêu không thể bị bỏ.
“Tôi ăn xong rồi, mọi người cứ ăn thong thả, tôi về trước đây.” Nhiếp Nhiên rời khỏi phòng ăn trước ánh mắt mọi người.
Mọi người đều không ngờ sẽ có ngày cô trở về, chuyện này đúng là kinh ngạc quá đỗi.