Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2281
CUỐI CÙNG CŨNG VỀ RỒI
Truyền nước trong bệnh viện hai ngày, Nhiếp Nhiên đã hoàn toàn hạ sốt, cộng thêm ngày nào cũng ăn cơm nghỉ ngơi đúng giờ nên chỉ một tuần là cô đã có thể làm thủ tục xuất viện. Cô còn chưa kịp xuống tầng, Lý Tông Dũng đã phái người đến đón.
“Nhiếp Nhiên.”
Giọng nói trầm ổn ở cửa khiến Nhiếp
Nhiên đang thu dọn giường quay đầu lại, nhận ra người đến là ai, cô rất kinh ngạc:
“Đội trưởng Vu.”
“Tiểu đoàn trưởng Lý bảo tôi tới đón cô về.”
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Được, anh ở đây đợi tôi làm thủ tục xuất viện rồi đi.”
“Không cần, tôi làm, cô đợi ở đây.”
Đội trưởng Vụ cầm tờ đơn trên bàn cô rồi đi xuống dưới.
Cô vốn không bị bệnh nặng, đội trưởng Vu nộp đơn đóng tiền xong rồi nhanh chóng dẫn cô ra khỏi bệnh viện.
Đến khi lên đường cao tốc, cô mới hỏi:
“Tiểu đoàn trưởng Lý chỉ bảo anh đón tôi về à? Có nói gì nữa không?”
Đội trưởng Vụ nói: “Không, ngài ấy bảo tôi đón cô về trước.”
Nói xong anh ta im lặng.
Nhiếp Nhiên biết trừ lần trên đảo nói với nhau mấy câu, hợp tác một lần ra thì bọn họ không quen thân, hơn nữa chuyện cô bắn chết người dân ầm ĩ khắp Quân khu 9, tai tiếng chắc cũng không dễ nghe.
May mà cô vốn không phải người thích nói chuyện, vậy là một người lái xe, một người nhắm mắt nghỉ ngơi ở bên cạnh, trong xe vô cùng yên tĩnh.
Qua khoảng ba tiếng xe mới dừng lại.
Nhiếp Nhiên lập tức mở mắt ra, thấy bọn họ đang ở bên ngoài đơn vị. Binh lính gác cổng kiểm tra theo thông lệ rồi mới cho vào.
Xe chậm rãi tiến vào, Nhiếp Nhiên nhìn cảnh tượng quen thuộc ngoài cửa, trong lòng bỗng thấy… trở về nơi thân thuộc?
Đúng là quái đản.
Trước đây cô ở đơn vị dự bị cũng không có cảm giác này, thế mà ở Quân khu 9 chưa quá ba tháng lại có cảm giác đó, xem ra đúng là bị sốt đến hỏng đầu óc rồi.
Nhiếp Nhiên vội vàng thu lại suy nghĩ, trước khi xuống xe lại hỏi một câu: “Tiểu đoàn trưởng không có trong đơn vị chứ?”
Hoắc Hoành nói phải đi chứng minh thân phận, chuyện này chỉ có Lý Tông Dũng là rõ ràng nhất, một loạt chuyện phức tạp như nộp tài liệu chắc chắn không thể do phía trên phái người xuống, bọn họ phải đích thân đi mới được.
Quả nhiên đội trưởng Vụ gật đầu, trả lời:
“Ừ, lần này Quân khu 9 đến biên giới bắt
Dư Xuyên, ngài ấy phải đi nộp tài liệu.”
Anh ta giải thích thẳng thắn như vậy làm cô phải nhìn anh ta thêm.
Nhiệm vụ của Quân khu 9 đều là bảo mật, cho dù hoàn thành cũng không thể nói rõ tình hình với binh lính mới trở về như cô được, xem ra đội trưởng Vu biết mình đi ra ngoài làm gì rồi.
Nhiếp Nhiên chỉ đáp một tiếng: “Tôi biết rồi.”
Sau đó cô mở cửa xuống xe.
Đội trưởng Vụ thấy vẻ mặt cô còn hơi tại:
“Cô đến phòng nội vụ lấy quần áo chăn đệm và đồ dùng hằng ngày đi.”
Nhiếp Nhiên đáp lại rồi đóng cửa xe, rời đi.
Trên đường cô không gặp ai, có lẽ là nhiệm vụ vừa kết thúc, mọi người tạm thời được nghỉ phép mấy ngày nên trong sân huấn luyện mới vắng thế.
Cô lấy quần áo mùa đông và đồ dùng hằng ngày từ phòng nội vụ về.
Cửa ký túc xá vừa mở, mùi rượu nhè nhẹ liền bay đến.
Lúc này đã gần trưa rồi nhưng trong phòng vẫn tối, chăn trên giường hơi nhô lên, rõ ràng mấy người kia vẫn còn chui trong chăn ngủ ngon.
Xem ra giải quyết được Dư Xuyên là một chuyện khiến người ta cực kỳ vui vẻ nên
Quân khu 9 mới cho nghỉ phép lớn thế này.
Nhiếp Nhiên không quấy rầy bọn họ, trở lại giường của mình, sắp xếp chăn gối, đồ dùng.
Xong xuôi, cô định đến phòng ăn ăn cơm.
Không biết có phải vì đang nghỉ mà trong phòng ăn cũng không có ai không, nhưng
Nhiếp Nhiên lại cảm thấy chắc tối hôm qua đám người này uống rượu say nên dậy muộn.
Như thế càng tốt, bớt ồn ào, cô ngồi một mình yên lặng ăn cơm.
Buổi chiều mùa đông không còn âm u như mấy ngày trước, ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ rất ấm áp khiến cô thấy ngon miệng hon.
Lúc cô đang cúi đầu ăn cơm thì có người đi vào, vừa nhìn thấy người duy nhất ngồi cạnh cửa sổ ăn cơm, anh ta hốc mồm:
“Nhiếp… Nhiếp Nhiên?”
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên nhìn ra cửa, thấy là Manh Kiệt và Lý Vọng cùng với
đám người say rượu sau lưng hai người.
Lý Vọng kinh ngạc đến nỗi đứng ngây ra tại chỗ, không phát ra được một tiếng nào,
Manh Kiệt thì bước nhanh tới kinh ngạc hỏi: “Sao cô lại ở đây?”