Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2280
CÓ MUỐN KẾT HÔN NỮA KHÔNG?
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cô cũng chậm rãi tỉnh lại nhưng thấy ngoài cửa sổ vẫn tối đen.
Bị giày vò nhiều ngày đến thế, cô không chỉ ngủ vài tiếng được, chắc là đã qua một ngày rồi.
Nhiếp Nhiên vừa định ngồi dậy, tay vô tình chạm phải người ở cạnh giường, Hoắc
Hoành tỉnh lại, vội vàng nói: “Em sao rồi, đã đỡ hơn chưa?”
“Chỉ là sốt thôi mà, không sao.” Nhiếp
Nhiên yếu ớt cười với anh.
Hoắc Hoành trách mắng: “Chỉ sốt thôi ấy à? Em sắp sốt đến bốn mươi độ rồi! Suýt nữa thì thành kẻ ngốc!”
Cứ nghĩ đến cảnh vừa rồi bác sĩ lắc đầu là anh lại sợ. Anh thật sự sợ mình không kịp, làm chậm trễ thời gian chữa trị cho cô.
“Sốt thành kẻ ngốc không cũng không tệ, anh ở cạnh em, còn em không cần huấn luyện vì bị thương, nghĩ thôi cũng cảm thấy vui.”
Hoắc Hoành tức giận mắng: “Không được nói linh tinh, bây giờ em rất yếu ớt, bác sĩ bảo phải nghỉ ngơi tử tế.”
Lại còn nói muốn sốt thành kẻ ngốc, đúng là kẻ ngốc không muốn sống nữa.
“Người tiếp ứng chúng ta đến chưa?”
Nhiếp Nhiên chuyển chủ đề kẻo lại bị mắng.
Hoắc Hoành: “Lát nữa anh gọi điện thoại hỏi xem, em đừng lo lắng chuyện này, cứ nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Nói rồi anh lại kéo chăn cho cô, xong xuôi đi xuống cửa hàng tiện lợi 24 giờ dưới tầng mua cho cô ít đồ ăn dễ tiêu hóa. Nhưng mới mua xong trở lại hành lang bệnh viện, đang định mở cửa, điện thoại trong túi đã rung lên.
Anh xoay chốt cửa, phát hiện Nhiếp Nhiên đang nhắm mắt ngủ rồi nên cầm điện thoại đi sang bên cạnh nói chuyện với đối phương.
Thật ra Nhiếp Nhiên trong phòng đã nghe thấy tiếng bước chân anh, chỉ là lười mở mắt, lại không ngờ anh mở cửa nhưng không vào mà dịch ra ngoài, cô dựng tại lên nghe.
“Đợi thêm một hai hôm nữa đi, cháu muốn lại đây xem cô ấy như thế nào đã.”
“Cháu biết, đã đợi mười năm rồi, cháu không quan tâm thêm một hai ngày, hơn nữa còn là vì cô ấy.”
“Được, cháu biết rồi, cô ấy mà tỉnh thì cháu sẽ đi cùng chú.”
Hoắc Hoành không đi xa, hơn nữa anh tưởng là Nhiếp Nhiên ngủ rồi nên cũng không hạ thấp giọng, vì vậy cô nghe thấy hết.
Chắc Lý Tông Dũng lại thương lượng với anh cái gì đó, giục anh đi làm việc gì đó, nhưng vì mình mới chậm trễ.
Nghĩ đến đây, Nhiếp Nhiên không đợi anh quay lại nữa mà kéo chăn lên ngủ tiếp.
Hoắc Hoành nói chuyện xong đi vào thấy
Nhiếp Nhiên vẫn ngủ, không đánh thức cô mà ngồi xuống bên cạnh.
Nhiếp Nhiên ngủ một đêm, lúc tỉnh lại đã thấy đỡ hơn hôm qua nhiều rồi.
Hoắc Hoành thấy cô tỉnh thì vội hỏi: “Em đói chưa? Anh đi mua chút đồ ăn cho em.”
Nhiếp Nhiên lắc đầu: “Không, bây giờ anh đi đi.”
Hoắc Hoành ngẩn ra.
“Ngài ấy giục anh về chắc là có nhiệm vụ đúng không? Anh đừng chậm trễ.”
Lúc này Hoắc Hoành mới biết tối hôm qua nhất định là cô nghe được rồi, nhưng biết tính mình nên dứt khoát ngủ một giấc, đợi lên tinh thần rồi đuổi anh đi: “Không phải có nhiệm vụ, chú ấy chỉ giục anh về đi chứng minh thân phận mà thôi.”
Anh tưởng nói thế có thể khiến cô thả lỏng, ai ngờ cô lại càng để ý hơn: “Thế anh còn ở đây làm gì, không mau đi đi.”
“Em vừa mới tỉnh, không vội.”
“Cái gì mà không vội, chuyện quan trọng như vậy sao có thể không vội được! Em không sao, hạ sốt rồi, ở một mình được.”
Dù sao cũng đã mười năm, sợ là rất nhiều tài liệu liên quan đến thân phận của anh đều đã chốt vào hồ sơ, không phải một câu nói của phía trên là có thể khôi phục được.
“Nhưng mà…” Anh thấy sắc mặt cô vẫn hơi kém, trong lòng không nỡ, cứ đứng im không nhúc nhích.
Nhiếp Nhiên muốn kích thích anh: “Không phải anh nói muốn lấy em à, không thể chứng minh thân phận còn lấy kiểu gì?”
“Em đồng ý lấy anh à?” Quả nhiên mắt
Hoắc Hoành sáng lên.
“… Anh mau đi đi, em ở đây chắc chắn không sao.”
Hoắc Hoành gật đầu: “Được rồi, bây giờ anh đi ngay, nhưng anh sẽ bảo người qua đón em.”
“Không cần đâu, em không sao cả, em sẽ gọi điện thoại cho Lý Tông Dũng, nghe theo sắp xếp của ngài ấy.”
Hoắc Hoành không tiện nói thêm, nhưng anh vẫn không yên tâm, trước khi đi còn tìm một y tá đến chăm cô rồi mới rời đi.