Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2279
H oắc Hoành nhìn con đường đã đi được một nửa trên bản đồ điện tử.
Nếu sớm biết nhất định anh sẽ quay xe lại, nhưng bây giờ đi được một nửa rồi, quay lại thị trấn nhỏ kia hiển nhiên không phải là hành động sáng suốt, hơn nữa bây giờ Mạc Thừa đang tranh thế lực của Dự Xuyên với Trì Tranh Bắc nên không tránh được sẽ đánh nhau anh chết tôi sống, nơi đó sẽ không yên bình.
Chắc cô cũng biết thế nên mới im lặng.
Nhưng vấn đề là chặng đường tiếp theo quá nửa là đường núi, trời âm u đường trơn, nếu nửa đường Nhiếp Nhiên lại xảy ra chuyện gì thì không có đường vãn hồi.
Hoắc Hoành nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, trong mắt tràn đầy vẻ đau lòng, không nghĩ là rời đi hay quay lại nữa mà vội đút cho cô ít nước.
Cứ sốt thế này sẽ ảnh hưởng đến đầu óc mất.
May mà Nhiếp nhiên biết Hoắc Hoành đã phát hiện ra cô sốt nên cũng không mím chặt môi, còn mơ hồ phối hợp với anh uống mấy ngụm.
Hoắc Hoành thấy cô chủ động như vậy mà đau lòng, nhưng lúc này cô bất tỉnh rồi, còn có thể nói gì, có tức giận thế nào cũng chỉ biết đè nén trong lòng, chăm sóc cô trước.
Giằng co một lúc, thấy cô ngủ không yên, chân mày cau chặt lại, hình như trong cơn hôn mê còn đang vùng vẫy, suy nghĩ đưa cô về chữa trị lại giảm đi mấy phần.
Nhưng lúc anh đang phân vân thì người nằm trên ghế hơi tỉnh lại.
“Không thể… trở về…” Cô vừa mở mắt ra đã thấy Hoắc Hoành cau mày, biết ngay anh đang lo lắng điều gì.
“Nhưng một khi vào núi sẽ khó ra, hơn nữa em còn đang sốt cao.” Hoắc Hoành cau mày: “Nếu em nói sớm, vừa rồi anh đã đưa em đi bệnh viện rồi.” Nhiếp Nhiên cười khổ, đi bệnh viện?
Nơi đó là địa bàn của Mạc Thừa, cô thật sự không muốn nán lại lâu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện làm liên lụy Hoắc Hoành thì cô sẽ không yên: “Không được, tuyệt đối… không được… em vẫn chịu đựng được.” Thấy anh vẫn do dự, Nhiếp Nhiên nắm chặt ống tay áo anh, ra lệnh: “Anh nghe em đi.” Từ khi hai người ở bên nhau, đã rất lâu Nhiếp Nhiên không có thái độ kiên định với anh thế này rồi, cuối cùng Hoắc Hoành chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, em cố chịu, buổi tối chúng ta sẽ đến nơi.” “Vâng.” Hoắc Hoành không do dự nữa, lái xe tiếp tục đi về phía trước, nhưng đã một ngày một đêm Nhiếp Nhiên chưa ăn gì, lại thêm bị sốt cơ thể yếu ớt, trước khi vào núi Hoắc Hoành vẫn đi vòng một đoạn mua cho cô ít cơm rang nóng, tuy không có dinh dưỡng nhưng còn hơn nước lạnh.
Đút cơm cho cô xong, anh cũng vội vàng và mấy miếng còn thừa rồi lái xe vào núi.
Đường núi biên giới trơn trượt còn nhỏ hẹp, nhiều chỗ rẽ, lái xe phải cẩn thận, mà cô thì sốt mê man cũng cần chăm sóc, đề phòng cố xảy ra chuyện nên anh một tay nắm vô lăng, tay kia cầm tay cô, lúc nào cũng phải để ý nhiệt độ cơ thể cô.
Không biết tố chất sức khỏe của Nhiếp Nhiên tốt do được huấn luyện hay là đồ ăn nóng nên cô không tăng độ nữa, anh cũng yên tâm hơn.
Trên đường đi, anh không giảm tốc độ, may mà cuối cùng bảy tám giờ tối bọn họ Nguồn : we btruy en onlin e.com cũng an toàn về đến trong nước.
Nhiếp Nhiên cảm nhận được xe dừng lại, mặc dù đang sốt nhưng ngủ lâu, lại ăn ít đồ nên cô đã khá hơn ban ngày một chút, cố gắng mở mắt ra hỏi: “Đến rồi à?” “Ừ, đến rồi.” Hoắc Hoành gật đầu, nhìn ra bên ngoài.
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.” Chỉ rời khỏi đó cô mới có thể thật sự yên tâm.
“Yên tâm đi, đã an toàn rồi, bây giờ anh đưa em đến bệnh viện.” Hoắc Hoành quét mắt nhìn một vòng, lại khởi động xe.
Nhiếp Nhiên hỏi: “Không phải có người tiếp ứng à?” “Anh đến sớm hơn, chắc người vẫn chưa đến. Kệ đi, anh đưa em đến bệnh viện trước đã.” Anh không thể vì chờ người tiếp ứng mà để Nhiếp Nhiên sốt thế này, để người đó đợi một lát cũng không sao.
Mà Nhiếp Nhiên xác định mình đã thoát khỏi biên giới rồi cũng thả lỏng, lại ngủ mê man.
Trong cơn mơ màng, cô có cảm giác Hoắc Hoành dừng xe, xuống xe, mở cửa xe, sau đó bế mình ra, đi vào một căn phòng, có người lật mí mắt của mình ra xem rồi nói chuyện đơn giản với Hoắc Hoành.
“Sao sốt thế này rồi mới đến đây, thật hồ đồ, sắp bốn mươi độ rồi, sẽ chết người đấy!” “Xin lỗi, tôi cũng vừa về đến nhà mới phát hiện ra…” “Đừng xin lỗi nữa, mau đưa vợ cậu đi truyền nước đi.” Nhiếp Nhiên muốn mở mắt ra, nhưng bây giờ cô cực kỳ mệt mỏi, chỉ có thể nằm ở