Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2274
NHIỆM VỤ KẾT THÚC
Vết thương bị nước mưa dính vào gây đau đớn khiến hắn hành động chậm hơn, cuối cùng bị Hoắc Hoành nhân sơ hở bắn trúng vào vai, Mạc Thừa rên lên, nấp sau thân cây cười lạnh với Nhiếp
Nhiên cách đó không xa: “Nhóc con, xem ra cô muốn dồn tôi vào chỗ chết thật.”
Nhiếp Nhiên cau mày, cô biết Mạc Thừa hiểu lầm rồi. Hắn tưởng vừa rồi cô nói chuyện với hắn là cố ý khiến hắn phân tâm, để Hoắc Hoành bắn chết hắn.
Cô định giải thích, nhưng lại cảm thấy có gì mà phải giải thích với kẻ địch nên đành ngậm miệng lại.
Mạc Thừa thấy cô không nói gì, lại nhìn
thuộc hạ của mình, lần này hắn tới vội vàng, không dẫn theo nhiều người, chỉ vì tên thuộc hạ hắn gài bên chỗ Dư Xuyên nói với hắn là mấy lần chạy trốn Dư Xuyên đều đi đường này nên hắn đến đây cũng chỉ là đánh cược một lần thôi, không ngờ lại thắng cược, gặp được cô gái nhẫn tâm này.
Bây giờ đã gặp được rồi, mà Quân khu 9 đang không ngừng tấn công bọn họ. Cho dù hắn nói với Nhiếp Nhiên là bọn họ không vươn tay dài được, nhưng không có nghĩa là người Quân khu 9 không có năng lực giải quyết toàn bộ bọn chúng.
Hắn cười gằn: “Nhớ lấy, từ đầu đến cuối cô vẫn nợ tôi một lần!”
Nói xong, không đợi Nhiếp Nhiên có phản ứng, hắn gọi đám anh em còn sót lại rút lui về phía sau. Người của Dư Xuyên thấy thế cũng vội bám theo.
Nhưng Mạc Thừa đầu có dễ dàng để cho người khác theo mình được, vừa rồi Dư
Xuyên lừa được hắn chẳng qua là do hắn muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô, cho nên mới mặc cho người của Dư Xuyên đến gần thôi. Thế là bắn về phía đó mấy phát, có một phát còn cố ý bắn vào chân Dư
Xuyên.
Dư Xuyên ngã khuyụ xuống đất.
Hắn vừa ngã, Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên đã nhanh tay mỗi người giữ một tay hắn, nhìn tưởng là đỡ nhưng thật ra là bắt hắn.
Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn đám người đang không ngừng chạy đi. Bóng đen trong đêm tối thu súng lại, để tay lên huyệt thái dương vẫy nhẹ một cái như ra hiệu với cô rồi rời đi.
Hắn tới cũng nhanh, đi cũng nhanh. Lợi dụng Dư Xuyên bị bắt, tìm đường thoát thân cho mình. Chẳng trách hắn lại nói sẽ tìm được đường lui.
Sau khi đám người kia rút lui thì chỉ còn lại đám tay chân của Dư Xuyên. Hoắc
Hoành thấy hình như hắn bị thương ở chân nhưng không dám khẳng định nên cố ý hỏi: “Ông chủ Dư, anh có sao không? Có thể đứng lên không?”
Dư Xuyên cố gắng muốn đứng dậy, đáng tiếc hắn bị bắn xuyên qua đầu gối, nếu như không kịp thời cứu chữa thì sẽ tàn phế. Hắn khó khăn bò dậy mấy lần nhưng không được: “Tên Mạc Thừa đáng chết này, đợi tao thoát được rồi, nhất định phải nghĩ cách xử lý mày!”
Đúng lúc này, mấy tên thuộc hạ của Dự
Xuyên nói: “Ông chủ, người của chúng ta sắp không chịu được rồi, mau đi thôi!”
“Mau, mau để tạo đi!” Hắn vội vàng chống người lên, giục bốn người còn sống sót.
Hai tên thuộc hạ tiến lên đỡ, ai ngờ Hoắc
Hoành không buông tay mà nói với bọn chúng: “Đừng đi nữa.”
Mưa càng lúc càng lớn. Người Quân khu 9 càng lúc càng ép đến gần, giơ súng nhắm
vào bọn họ. Dư Xuyên chưa kịp hỏi thì hai tiếng súng đã vang lên. Trong nháy mắt, hai tên bên cạnh Dư Xuyên đã gục xuống.
“Hoắc Hoành, cậu đang làm gì thế!” Dư
Xuyên trợn mắt nhìn Hoắc Hoành.
“Tôi nói đừng đi.” Hoắc Hoành lại bắn một phát nữa vào cái chân còn lại của hắn, cắt đứt hoàn toàn đường chạy trốn.
“A…!” Tiếng kêu đau đớn vang lên, hắn ngước nhìn anh, môi run rẩy: “Chẳng lẽ mày… mày là…”
Còn chưa kịp hoàn hồn lại, Nhiếp Nhiên đã đá gãy cái tay cầm súng của hắn, khẩu súng bắn vào trong rừng cây không thấy đâu nữa.
Sau khi xác nhận Dư Xuyên đã không còn năng lực phản kích, Hoắc Hoành ấn vào tai, thấp giọng nói: “Nhiệm vụ hoàn thành, đã bắt được mục tiêu.”
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại khiến
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
Hoắc Hoành mất hơn mười năm mới hoàn thành.
Nhiếp Nhiên kìm nén đã lâu, bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Thật tốt, tất cả đều kết thúc rồi. G2