Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2273
KHÔNG PHẢI TÊN NÀY BỊ NGU ĐẤY CHỨ?
“Tôi còn độc ác hơn được cơ, muốn thử không?”
Nhiếp Nhiên giơ súng lên nhắm vào hắn.
Mạc Thừa híp mắt lại, cười như không cười: “Cô đoán người Quân khu 9 biết cô đã từng cứu tôi thì bọn họ sẽ làm gì cô? Hả?”
“Không ai có thể uy hϊế͙p͙ tôi.” Mắt Nhiếp
Nhiên tối sầm lại, định bóp cò.
Mạc Thừa biết cô đã bị mình ép đến cùng, muốn giết người diệt khẩu rồi. Dù sao như cô nói thì cô đã tha cho hắn, bây giờ là tự hắn tìm tới, không liên quan đến cô.
Có điều… muốn phủi sạch quan hệ với hắn à?
Hừ, mơ đi!
Trong khoảnh khắc cố định bóp cò, Mạc
Thừa vung chân lên đá bay khẩu súng trong tay cô, đập vào đá vỡ tan.
Không còn sáng, trên người Nhiếp Nhiên chỉ còn độc một con dao.
“Nhóc con, cô nỡ ra tay thật đấy à?” Máu trên mặt Mạc Thừa bị nước mưa làm loang ra, cộng thêm nụ cười trên khóe miệng nên nhìn càng quỷ dị.
Kể từ khi biết cô không phải là người của
Dư Xuyên mà là người Quân khu 9, hắn không còn gọi cô là Diệp Lan nữa. Một cái tên giả, không đáng cho hắn gọi.
“Tôi cần mềm lòng với kẻ địch uy hϊế͙p͙ mình à?” Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, nắm chặt dao.
“Kẻ địch? Rõ ràng hai ngày trước cô còn dũng cảm quên mình cứu tôi.”
Không biết có phải vì Mạc Thừa cố ý dặn dò không mà bất tri bất giác bọn họ lại được người của hắn bảo vệ ở phía sau.
Tiếng súng vẫn vang lên bên tai, khói thuốc súng bị nước mưa giôi đi nhưng vẫn nồng nặc.
Nhiếp Nhiên xác định mình đã bị Mạc
Thừa cách ly khỏi đám người, mà cô không có cách nào tự vệ, cuối cùng lên tiếng hỏi:
“… Rốt cuộc anh muốn thế nào?”
“Tên thật của cô là gì?”
Nhiếp Nhiên nhướng mày, không ngờ dưới tình hình này mà hắn lại hỏi thế: “Cái gì?”
Mạc Thừa khoanh hai tay trước ngực:
“Diệp Lan không phải tên cô, tôi muốn biết tên thật của cô.”
“Anh tới chỉ vì chuyện này à?”
Nhiếp Nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị, không phải tên này bị ngu đấy chứ?
Tốn bao công sức tập hợp người, không quan tâm đến vết thương trên người mình mà tới đây chỉ vì để hỏi tên cô?
Chẳng lẽ hắn không thấy tình hình bây giờ à?
Hay là hắn cuồng vọng đến nỗi không thèm kiêng dè người Quân khu 9?
Hình như Mạc Thừa nhìn ra vẻ kinh ngạc trong mắt cô: “Nếu tôi dám đứng ở đây thì đương nhiên nắm chắc mình sẽ rút lui được, người Quân khu 9 có lợi hại thế nào thì cũng không thể vươn tay dài ở đây, cho nên cô mà không nói, tôi sẽ cho cô chết ngay dưới súng của tôi.”
Không vươn tay dài được?
Ý hắn là gì?
Chẳng lẽ kế hoạch xuất hiện sai sót gì à?
Nhiếp Nhiên không hỏi nhiều nội dung chi tiết của kế hoạch này, một là vì căn phòng đó không an toàn, hai là Hoắc Hoành vô cùng coi trọng việc cô xuất hành lần này, coi trọng đến nỗi mấy ngày đó gần như đều cùng cô nghiên cứu đường đi, hoàn toàn không nói những chuyện khác cho cô, giống như những thứ khác đều không quan trọng, chỉ có cô là quan trọng nhất. 8
Nhưng trên thực tế, Nhiếp Nhiên rất rõ, trong kế hoạch này, nhiệm vụ của cô là nhẹ nhất, trận chiến ác liệt chân chính là sau khi cô mang hàng tới, tức là bây giờ.
“Đúng là không biết sống chết.”
Nhiếp Nhiên buột miệng nói, ai ngờ mới nói xong, một tiếng súng đã vang lên từ xa.
Viên đạn lạc nhanh đến, Nhiếp Nhiên giật mình, đang định tránh đi thì thấy Mạc
Thừa giơ tay ôm cô vào lòng lăn sang bên cạnh, khó khăn tránh thoát.
Không đúng, viên đạn kia không nhằm vào cô.
Cô ngẩng đầu nhìn ra xa, thấy Hoắc Hoành đứng ở bên ngoài tường người, vẫn chưa thu súng lại, ánh mắt lạnh lùng giận dữ.
Mạc Thừa cũng nhìn theo cô rồi hiểu ra ngay.
“Ha ha! Hóa ra cô còn có người giúp đỡ à?”
Nhiếp Nhiên hoàn hồn lại, co chân lên tấn công vết thương bên hông hắn, đó là điểm yếu của Mạc Thừa. Hắn sầm mặt lại, đánh vào vai cô, đẩy cô ra, tránh được đòn hiểm kia. Hai người vừa tách ra, tiếng súng lại vang lên, viên đạn như có mắt bám chặt lấy Mạc Thừa.
Hắn nhảy lên, nã liên tục ba phát về phía người đàn ông khiến hắn cảm thấy rất chướng mắt ở xa.
Hoắc Hoành vội tránh đi, hai người không ai nhường ai, ngay cả Nhiếp Nhiên cũng cảm nhận được mùi thuốc súng giữa bọn họ còn nồng nặc hơn người xung quanh.
Nhưng dù sao Mạc Thừa cũng bị thương, bác sĩ đã dặn là không được cử động, bây giờ không chỉ cử động mà còn hoạt động mạnh thế này, chỉ sợ vết thương lại rách hết ra rồi.