Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2275
hưng đột nhiên Hoắc Hoành lại kéo sang bên cạnh, tiếp đó nhảy lên đạp Dư Xuyên một cái. Hai chân hắn đều bị phế, không thể tránh được, cả người giống như quả bóng bị anh đá ra ngoài, va mạnh vào thân cây khiến cái cây không ngừng lay động, còn hắn thì phụt máu.
Nhiếp Nhiên nhìn thấy cách hắn không xa còn có một con dao, lưỡi dao sáng như tuyết hiện lên trong bóng tối. Cô híp mắt lại, còn chưa kịp tiến lên đã thấy Hoắc Hoành bắn vào cái tay còn lại của hắn một phát.
Dư Xuyên rên lên, không biết có phải vì đã đau đến tê dại rồi không mà hắn lại không kêu to.
Bây giờ chân tay hắn đều đã bị phế, mồ hôi lạnh và nước mưa hòa quyện trên mặt, không phân được cái nào với cái nào, nhưng hắn vẫn căm giận trừng Hoắc Hoành, hận không thể dùng ánh mắt giết chết anh: “Hoắc Hoành, mày phản bội tao…
mày lại dám phản bội tao, mày chết cũng không yên… không yên…” Nhiếp Nhiên định tiến lên đánh hắn bất tỉnh cho hắn câm mồm lại. Nhưng cô chưa kịp hành động thì Hoắc Hoành đã kéo cô chạy vào trong rừng.
Nhiếp Nhiên ngẩn ra.
Hoắc Hoành không để lộ thân phận của mình, còn dẫn cô đi, đương nhiên người Quân khu 9 sẽ cho rằng bọn họ muốn chạy trốn, sẽ nổ súng truy đuổi.
Đoàng! Đoàng!
Người Quân khu 9 có khác, dù tầm nhìn kém mà đạn vẫn lướt qua hai người bọn họ cắm xuống đất.
May mà Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên cũng không kém, Nhiếp Nhiên giãy ra khỏi tay anh.
Hai người ở cạnh nhau là mục tiêu quá lớn, chỉ có tách ra mới có thể giảm bớt khả năng bị đạn bắn trúng. Tốc độ của bọn họ rất nhanh, lại thêm nơi này cách lối ra không xa nên chẳng mấy chốc họ đã hoàn toàn biến mất trong mưa bom bão đạn.
“Đội trưởng Vu, hai tên kia chạy ra ngoài rồi, có cần đuổi theo không?” Lý Vọng dẫn một nhóm người bám theo Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên, đáng tiếc lần nào cũng thiếu một chút nữa là bắt được, làm anh ta vô cùng tức giận.
Nếu không phải vì phía trên có mệnh lệnh không được vượt ranh giới thì anh ta nhất định sẽ đuổi cho bằng được.
“Tôi chắc chắn có thể bắt được bọn chúng khi chưa chạm vào đường ranh giới!” “Đuổi theo.” Lý Vọng vui mừng, vung tay lên dẫn mười mấy người đi bắt. Nhưng vừa mới ra khỏi lối đi, tiếng đội trưởng Vụ đã vang lên:
“Không cần đuổi theo nữa!” Lý Vọng dừng lại: “Tại sao?” “Đây là mệnh lệnh.” Đội trưởng Vụ chỉ nói đúng một câu.
Chết tiệt, còn thiếu một chút nữa thôi!
Đáng tiếc mệnh lệnh chính là mệnh lệnh, anh ta không thể không tuân thủ.
“Tại sao không đuổi tiếp?” Sau khi báo với Lý Vọng xong, đội trưởng Vụ hỏi người ở bên kia bộ đàm.
Vừa rồi Lý Tông Dũng đã nói với anh ta là đưa Dự Xuyên về, thậm chí còn không cho bọn họ động đến Trì Tranh Bắc.
“Mục tiêu lần này của chúng ta là Dư Xuyên, nếu đã bắt được nghĩa là đã hoàn thành.” “Nhưng mà…” Lý Tông Dũng cắt ngang: “Nơi này là nơi nhạy cảm, không được hành động thiếu suy nghĩ.” Anh ta im lặng mấy giây mới gật đầu:
“Vâng.” “Thu đội!” Thật ra không chỉ anh ta, ngay cả những người Quân khu 9 nghe thấy thu đội cũng có thấy hơi cam lòng, hai người kia thuận lợi chạy thoát ngay trước mắt bọn họ, thật sự là… quá đáng tiếc!
Nếu như vừa rồi chạy nhanh hơn nữa, bắn chuẩn hơn nữa thì có lẽ đã bắt được rồi.
“Sao chưa bắt xong đã thu đội, chẳng lẽ để cho hai tên kia trốn thoát à?” Triệu Thiển Mạch lẩm bẩm.
Manh Kiệt quay sang nói: “Ở Quân khu 9 quan trọng nhất là phục tùng, chẳng lẽ cô quên rồi à?”