Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2272
CÔ NỢ TÔI
Ông chủ Dư, tôi không phải là Trì Tranh Bắc, thích nhìn người khác bị ép đến bước đường cùng. Hoặc là anh ngoan ngoãn đứng tại chỗ đợi, hoặc là bây giờ tôi sẽ tiễn anh chầu trời, anh tự xem mà làm.”
Mạc Thừa vẫn duy trì tư thế giơ súng, giọng nói lạnh lùng, đầu còn lười biếng nhàn nhã như lúc nãy nữa. Còn phát súng vừa rồi rõ ràng là đang nhắc nhở. Nhắc nhở Dư Xuyên đừng làm việc gì dư thừa, nếu không phát súng tiếp theo sẽ tiễn hắn lên trời thật.
Nhiếp Nhiên ở gần nên rất rõ phát súng kia bắn vào cổ tay Dư Xuyên, không phải kiểu sượt qua mà là bắn xuyên cổ tay. Cả bàn tay đầm đìa máu tươi.
Không phải cô chưa từng thấy Mạc Thừa tàn nhẫn với thuộc hạ của mình, nên lúc này cũng chỉ kinh ngạc vì tầm nhìn kém như vậy mà hắn vẫn có thể bắn trúng tay
Dư Xuyên mà thôi.
Xem ra thực lực của tên này thật sự không thể coi thường.
Lúc này, người Quân khu 9 nhanh chóng bao vây đám người Dư Xuyên lại.
“Tất cả lập tức bỏ súng xuống!”
Đối mặt với đám côn đồ, người Quân khu 9 đều giơ súng, tìm chỗ nấp ra lệnh với bọn chúng.
Dư Xuyên thấy mình sắp bị bao vây, đương nhiên sẽ không thỏa hiệp, hắn nổ súng về phía những người cách đó không xa.
Đoàng! Đoàng!
Đoàng!
Các binh lính Quân khu 9 cũng nổ súng đối
chiến. Trong nháy mắt, hai bên lao vào ác chiến với nhau.
Một bên là tổ chức quanh năm ở biên giới, một bên là Quân khu 9 trải qua huấn luyện nghiêm khắc nhất, ban đầu chúng còn có thể chống cự, song lâu dần thì không ổn nữa, mà người của Dư Xuyên vốn còn ít đến đáng thương.
Chẳng qua vì Quân khu 9 muốn bắt sống
Dư Xuyên nên mới để cho hắn sống sót mà thôi.
Dư Xuyên qua lại, tránh né giữa núi rừng, nhưng hắn cũng biết đây chỉ là đang tiêu hao đạn của mình mà thôi.
Liếc thấy Mạc Thừa đứng ở phía xa, hắn hô lên: “Mạc lão đại, người Quân khu 9 tới rồi!”
Câu này hoàn toàn bán đứng Mạc Thừa, cũng đồng thời vô hình trung kéo bọn chúng vào trận chiến. Xem ra Dư Xuyên không phải kẻ ngu, cho dù đến bước đường cùng cũng phải kéo theo cái đệm lưng.
Theo lý thì Mạc Thừa không phải kẻ ngốc, người có thể khiến Hoắc Hoành nhìn với con mắt khác thế nào cũng có cách để chạy thoát, nhưng bất ngờ là hắn lại ở lại, kề vai chiến đấu với bọn chúng.
Nhiếp Nhiên thầm cười lạnh.
Một giây trước còn nói muốn họ bị bắt, một giây tiếp theo lại giúp Dư Xuyên tấn công người Quân khu 9.
Cô dùng ánh mắt hỏi Hoắc Hoành xem có cần bắt Dư Xuyên không.
Nhưng Hoắc Hoành còn chưa kịp trả lời thì một viên đạn đã lướt qua khe hở giữa hai người bọn họ, sau đó một loạt đạn cũng theo tới.
Hai người theo bản năng lui về phía sau để tìm vật chắn.
Không cần Hoắc Hoành nói, cô cũng biết bây giờ không thể để lộ thân phận thật của mình. Bọn họ cố gắng trà trộn trong đám người, cũng cố gắng không nổ súng tiêu
hao đạn, dù sao đối phương cũng là người mình, bọn họ không có lý nào đả thương người mình được.
Không biết là Mạc Thừa muốn giúp bạn chúng, hay là Dư Xuyên thấy sơ hở bám lấy
Mạc Thừa mà bọn họ lại tiến vào trong vòng vây của Mạc Thừa. Vốn dĩ là Quân khu 9 chiến đấu với Dư Xuyên, bây giờ biến thành Quân khu 9 chiến đấu với Mạc
Thừa và Dự Xuyên.
Thật ra Nhiếp Nhiên cảm thấy nhân cơ hội này bắt luôn cả hai cũng không tệ.
“Cô phải giúp tôi ra khỏi đây.”
Nhiếp Nhiên vừa mới nảy sinh ra suy nghĩ này thì Mạc Thừa đã ma xui quỷ khiến xuất hiện bên cạnh cô.
Cô giật mình, theo bản năng nhìn qua chỗ hắn, thấy hắn đang bảo vệ bên cạnh Dự
Xuyên. Trông như bảo vệ, nhưng cô biết hắn đang đề phòng Du Xuyên chạy mất.
“Nghe thấy chưa, lần này là cô nợ tôi.”
Tiếng Mạc Thừa lại vang lên, Nhiếp Nhiên thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn hắn: “Tôi nhớ hình như tôi đã nói chúng ta không ai nợ ai rồi.”
Cô vừa nói vừa im lặng sờ vào hông mình.
Mạc Thừa không phát hiện ra hành động khả nghi của cô, chỉ cười lạnh: “Nhưng tôi cũng nhớ là tôi chưa đồng ý.”
“Đó là chuyện của anh, không liên quan đến tôi.” Nhiếp Nhiên đã chạm tay vào con dao giấu trên hông.
“Không liên quan đến cô? Vừa rồi tôi chỉ cần nói hơn một câu là cô sẽ chết.” Mạc
Thừa híp mắt lại, cười lạnh: “Thế mà dám lừa tôi nhiều lần thế, đúng là không sợ chết.”
“Tôi sợ chết thì đã không ở đây.”
Vừa dứt lời đã thấy một con dao sáng như tuyết lướt qua trước mặt Mạc Thừa.
Hắn đang bị thương, không sao bắt được
tay cô, chỉ có thể lùi ra phía sau, nhưng cơn đau lại khiến hành động của hắn chậm lại, vì thế vẫn bị rạch trúng: “Ha ha! Thật là độc ác!”
Hắn sờ vết thương trên mặt mình, đáy mắt rét lạnh.