Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2267
ÔNG CHỦ DỰ QUÁ NGÂY THƠ
“Ông đây ngay cả mạng cũng sắp mất rồi, cần hàng làm gì!
Chúng mày không có não à, có phải muốn tạo chết ở chỗ này không!”
Đám người kia lập tức ngậm miệng.
“Còn ngây ra đó làm gì, mau đàm phán với
Trì lão đại đi, nói tao muốn hợp tác với hắn.”
“Vâng vâng vâng… em đi ngay… em đi ngay…”
Nhiếp Nhiên vô thức muốn ngăn cản.
Nhưng vừa mới định động thủ đã bị Hoắc
Hoành giữ lấy tay. Nhiếp Nhiên thấy anh cau mày lại, ra hiệu cho cô đừng manh động.
Ngộ nhỡ bọn chúng hợp tác thành công thì phải làm thế nào?
Hoắc Hoành dùng khẩu hình nói với cô hai chữ: Cửu Miêu.
Cửu Miêu?
Chuyện này liên quan gì đến Cửu Miêu?
Nhiếp Nhiên cứ ngẩn ra nhìn chằm chằm
Hoắc Hoành, sau đó như nghĩ đến gì đó.
Đúng vậy!
Cửu Miêu!
Sao cô lại quên mất nhân vật then chốt này chứ!
Hoắc Hoành từng nói lần hành động này chỉ bắt một mình Dư Xuyên, tạm thời chưa động đến Trì Tranh Bắc, vậy thì sau khi biết được kế hoạch, Cửu Miêu nhất định sẽ truyền tin tức này cho Trì Tranh Bắc.
Biết nền móng của mình sẽ không bị lung lay nhưng Trì Tranh Bắc vẫn xuất hiện ở
đây, vậy chắc không phải hắn ta chạy đến hợp tác với Dư Xuyên, mà là chặn đường lui của hắn.
Tiếng súng vang lên, tên kia sợ bị bắn nên cao giọng hô: “Trì… lão đại, đừng bắn nữa, ông chủ của chúng tôi nói muốn hợp tác với anh, xin anh đừng nổ súng vội.”
Tiếng súng dừng lại.
Giọng nói lạnh lùng của Trì Tranh Bắc vang lên từ xa: “Ông chủ Dự muốn hợp tác với tôi à, đúng là chuyện lạ đấy.”
Sau khi xác định đối phương là Trì Tranh
Bắc, Dư Xuyên mới bò từ dưới đất dậy, hô lớn: “Trì lão đại, dù sao chúng ta cũng sống cùng một nơi nhiều năm, coi là duyên phận.”
Bên kia im lặng mấy giây rồi mới nói: “Ông chủ Dự luôn coi tôi là kẻ thù không đội trời chung, nhiều năm qua chưa từng sống hòa thuận với nhau, lấy đâu ra duyên phận.”
Dù trong lòng có không vui, Dư Xuyên vẫn cố giữ vẻ mặt ôn hòa: “Đó cũng là một loại duyên phận mà.”
“Nghe ông chủ Dư nói, tôi lại thấy giống nghiệt duyên hơn.”
Trì Tranh Bắc cố ý mỉa mai, Dư Xuyên vẫn giả vờ không hiểu, cười ha ha nói: “Dù là nghiệt duyên thì vẫn là duyên mà.”
Trì Tranh Bắc cạn lời với độ mặt dày của hắn.
Dư Xuyên thấy hắn ta không nói gì, tiếp tục nói: “Nếu tôi và Trì lão đại đã có duyên, không biết Trì lão đại có muốn hợp tác với tôi không?”
Trì Tranh Bắc trả lời hắn: “Nói nghe xem.”
“Chỗ tôi có một lô hàng, nhưng bây giờ người Quân khu 9 cứ bám lấy không buông, tôi nghĩ nếu như có Trì lão đại hỗ trợ, chắc chắn lô hàng này sẽ an toàn.” Dư
Xuyên sợ Trì Tranh Bắc từ chối hợp tác với mình, vì thế lại bóng gió một câu: “Hơn
nữa tôi nghĩ lúc này Trì lão đại đứng ở đây cũng không phải là vì ngắm trăng đúng không?”
“Tôi không tới ngắm trăng, tôi tới cướp hàng của anh.” Trì Tranh Bắc thản nhiên trả lời làm Dư Xuyên cười lạnh trong lòng.
Quả nhiên là tới cướp hàng. Nhưng có lẽ vì thế mà hắn còn cơ hội trốn thoát.
“Nếu mục tiêu của chúng ta đều là hàng thì không bằng anh ba tôi bảy, đem hàng về đi.”
“Dùng mạng thuộc hạ của tôi mở đường cho ông chủ Dự mới lấy được ba phần, ông chủ Dự mơ đẹp đấy.”
“Vậy thì bốn sáu.”
“Tôi không buôn bán lỗ vốn, chuyện tốn sức mà chẳng được gì, thứ cho tôi không làm được.”
Rõ ràng hắn ta muốn thừa nước đục thả câu, bắt chẹt mình!
Nhưng vì người Quân khu 9 bám sát, lại không có thuộc hạ hỗ trợ, cuối cùng Dư
Xuyên nghiến răng trầm giọng nói: “Vậy thì chia năm năm, được rồi chứ!”
Trì Tranh Bắc cười lạnh: “Ông chủ Dự ngây thơ như vậy từ lúc nào thế, bây giờ Quân khu 9 đang bám sát theo anh, anh nghĩ tôi sẽ chỉ muốn lô hàng đó thôi à?”