Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2265
VẪN CÒN MAI PHỤC?
Mạc Thừa bảo bọn chúng quay xe, vòng qua con đường khác, đồng thời cũng liên lạc với người của mình. Vậy là ba đội ngũ ở biên giới đều đang thực hiện một vụ điều động lớn vì mục đích của riêng mình.
Đêm càng lúc càng u ám. Trừ loạt súng vừa rồi ra, thế giới lại yên bình.
Nhưng tất cả vẫn chưa kết thúc, bức màn chiến đấu lại đang được kéo ra.
Lúc này Dư Xuyên vẫn không biết hang ổ của mình sắp bị Trì Tranh Bắc chiếm mất, cũng không biết Mạc Thừa phái người đến làm loạn, hắn chỉ nghĩ là vào trong núi, cắt đuôi được binh lính Quân khu 9 rồi vòng về khu vực của mình là xong.
Đám người theo Dư Xuyên không ngừng chạy vào trong. Nhiếp Nhiên và Hoắc
Hoành cũng theo sát phía sau. Bọn họ án binh bất động, nhưng ánh mắt càng lúc càng nặng nề.
Càng tiến vào trong núi sẽ càng khó tìm kiếm, hơn nữa đây là biên giới, không phải là lãnh thổ nước mình, chỉ cần không chú ý sẽ rất dễ mâu thuẫn với nước khác.
Cho nên Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành đều đang nghĩ xem làm cách nào để kéo dài thời gian, khiến Dư Xuyên bị lộ.
Nhưng Dư Xuyên không tín nhiệm Nhiếp
Nhiên, cô không dám có hành động gì, sợ bị giải quyết tại chỗ, quân đội chưa đến mà mình đã chết ở đây thì quá không có lợi.
Vì vậy cô chỉ có thể tạm thời dựa vào Hoắc
Hoành.
Nhưng lúc này Hoắc Hoành cũng không biết làm sao.
Dư Xuyên vô cùng quen thuộc địa hình nơi này, giống y như nhà mình, cho dù trời tối đen, hắn vẫn không ngừng đi về phía trước.
Trên thực tế, Hoắc Hoành đã làm rất cẩn thận rồi, thậm chí anh còn điều tra kỹ mấy tên thuộc hạ hiểu rõ hoàn cảnh nơi này của Dư Xuyên, sau đó giải quyết bọn chúng, có tên bị xử ngay tối nay.
Anh làm thế là vì nghĩ nếu Dư Xuyên thành công trốn vào trong núi sâu thì nghĩ cách khiến hắn lạc đường, tự chui đầu vào lưới, nhưng chưa từng nghĩ hắn lại nắm rõ đường đi ở đây thế này.
Ở trong núi sâu không có tín hiệu, không dùng được định vị, cũng không thể ngăn cản hắn nên chỉ còn cách chờ đợi mà thôi.
Hai người đi theo đám người đến nơi sâu nhất, lúc nào cũng sẵn sàng đi vòng hoặc là chờ cơ hội leo núi tiến vào lãnh thổ.
Bầu không khí rất nặng nề, ai cũng căng
thẳng không dám thở mạnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân đạp lên cành lá khô.
Lúc bọn họ sắp vượt qua đỉnh núi vào lãnh thổ của mình thì cuối cùng Nhiếp Nhiên và
Hoắc Hoành không chịu nổi nữa.
Một khi để Dư Xuyên chạy thoát, chỉ sợ lần sau sẽ khó bắt hắn. Vì thế, hai người nhìn nhau, âm thầm chia ra bao vây hai bên Dư
Xuyên.
Lúc cả hai đang định đồng thời tiến lên chế ngự hắn thì một tiếng súng vang lên, tất cả vội nằm bò xuống. Mà vào thời khắc mấu chốt này, động tác nhào đến của Hoắc
Hoành và Nhiếp Nhiên cực kỳ quái lạ.
Nhưng lúc này hai người đều đã không dừng lại được nữa, chỉ có thể thuận thế đè
Dư Xuyên xuống đất trước mặt mọi người.
Tình cảnh vô cùng quỷ dị.
Nhiếp Nhiên đang định giải thích thì nghe thấy Hoắc Hoành bình tĩnh nói: “Ông chủ
Dư, cẩn thận.”
Nói rồi anh đưa mắt nhìn cái cây bên cạnh.
Dư Xuyên nhìn theo, phát hiện trên cái cây sau lưng hắn xuất hiện một lỗ đạn, vỏ cây xung quanh bị rách ra, đạn ghim vào thân cây. Hắn nghĩ chắc chắn là hai người bọn họ thấy có đạn bay tới, vì cứu hắn nên mới đồng loạt nhào đến.
Dư Xuyên nhìn Hoắc Hoành, thấy vẻ mặt anh lạnh nhạt, không có gì khả nghi, lúc này mới ừ một tiếng.
Nhiếp Nhiên nhướng mày, anh nghĩ cách nhanh thật, chỉ có năm chữ đã khiến Dự
Xuyên tin tưởng.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Tiếng súng liên tục vang lên trong rừng cây.
Đạn bay khắp nơi, bắn vào lá cây thân cây, bụi gỗ bay tung tóe khiến người ta không thể ngẩng đầu.
“Ông chủ, hình như trước mặt cũng có mai phục!”
Thuộc hạ của Dư Xuyên vốn định đi lên kiểm tra, ai ngờ vừa ngóc đầu lên đã bị ba viên đạn liên tiếp ép tới khiến hắn không thể không nằm xuống.
“Sao trước mặt lại có mai phục được!”
Dư Xuyên không hiểu.
Bên kia núi là địa bàn của bọn chúng, cũng là khu vực “không ai quản lý” trong truyền thuyết, họ có nhiều người mà còn chẳng chặn được hắn chứ đừng nói là xâm nhập qua bên kia.
Nguồn : we btruy en onlin e.com