Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2264
CÔ NỢ TÔI ÂN TÌNH NÀY
Đám người kia nghe theo phân phó của Trì Tranh Bắc chia binh hai đường, một đội đánh đến hang ổ của
Dư Xuyên, nhân lúc loạn lạc chiếm đóng địa bàn của hắn, đội còn lại đi vào núi sâu, định cắt đứt đường lui của hắn.
Trì Tranh Bắc vẫn ngồi trên sofa, trong lòng đã có dự tính hết.
Theo hắn thấy thì Dự Xuyên đã hết hy vọng rồi, tuyệt đối không thể nào trở mình nữa, mà hang ổ của Dư Xuyên thì trừ hắn ra cũng không thể rơi vào tay người khác, bởi vì hắn là người duy nhất nắm rõ lần hành động này của Quân khu 9.
Nghĩ tới đây, khóe miệng hắn lại hiện lên ý cười đắc ý.
Trì Tranh Bắc không biết rằng, tuy Mạc
Thừa không biết lần hành động này của
Quân khu 9, nhưng cả quá trình vận chuyển hàng hắn đều ở bên cạnh Nhiếp
Nhiên, có thể nói là người trong cuộc một nửa.
Lúc này dù bị Nhiếp Nhiên ném ở giữa đường, nhưng thực ra chỉ cần một cuộc điện thoại là đám đàn em đã chờ sẵn ở biên giới sẽ có thể đến ngay.
Vì hắn muốn thấy Nhiếp Nhiên xin tha nên mới mãi không liên lạc.
Sau đó bị đá ra khỏi xe, hắn lập tức báo tin cho đám người kia tới đón mình rồi đuổi theo.
Vậy nên hắn và Nhiếp Nhiên không cách nhau quá xa.
Kế hoạch ban đầu của Mạc Thừa là đuổi theo cướp hàng để báo thù, ai ngờ Nhiếp
Nhiên vừa vào con đường đèo, hắn đã nghe thấy trong núi vang lên một loạt tiếng
súng nên vội bảo đám thuộc hạ dừng xe, đồng thời ra lệnh cho người bên cạnh đi lên kiểm tra trước.
“Lão đại, Dư Xuyên bị mai phục rồi, bên trong có rất nhiều binh lính, nhìn thế trận không nhỏ, chúng ta có cần rút lui không?”
Để đề phòng bị phát hiện, gã đàn ông chạy đường vòng đến gần ngọn núi xem, không ngờ lại thấy cảnh bất ngờ, hắn sợ hãi chạy vội về.
“Binh lính?” Mạc Thừa híp mắt lại.
Gã kia gật đầu: “Vâng, hình như những người đó đã mai phục từ lâu rồi, Dư Xuyên bị đánh đang chạy vào trong núi.”
Mạc Thừa cau mày, Dư Xuyên chạy vào trong núi sâu, chứng tỏ có không ít binh lính.
Cô gái kia thật xui xẻo, mới vào đèo đã bị binh lính mai phục…
Đợi đã!
Một suy nghĩ lóe lên làm hắn biển sắc.
“Mày chắc chắn là đã có mai phục ở đó từ trước rồi chứ?” Hắn sầm mặt lại hỏi.
Gã kia gật đầu khẳng định: “Vâng, hai bên vách núi đều có người, em thấy ở con đèo cũng có mai phục, rõ ràng là chuẩn bị trước rồi.”
“Có bao nhiêu người?” Mạc Thừa hỏi.
“Ít cũng phải ba bốn mươi người.”
“Ba bốn mươi người…”
Trong đôi mắt của Mạc Thừa như nổi lên gió bão.
Một lúc lâu sau hắn mới cười châm biếm.
Ha ha!
Cứu mạng hắn.
Hóa ra huyền bí ở chỗ này!
Chẳng trách cô phải ép hắn xuống xe, còn nói là cứu mạng hắn.
Bây giờ hắn đã hiểu rồi.
Tại sao ở trên xe cô lại chắc chắn hắn sẽ vẫn bị cảnh sát đuổi bắt?
Tại sao càng tới gần biên giới, cô càng sốt ruột?
Tại sao cô nhất định phải chấm dứt với hån?
Hóa ra không phải cô sợ thuộc hạ của hắn đến giết cô, mà là biết trong núi sẽ có một trận ác chiến, nếu như dẫn hắn theo, với thương thể của hắn chắc chắn sẽ không chạy được, nhưng vì nợ hắn một mạng nên mới ép hắn xuống xe.
“Chấm dứt, không ai nợ ai…” Mạc Thừa lẩm bẩm, đáy mắt càng thêm lạnh lùng.
Có một số chuyện đã được giải thích.
Cái gì mà người của Dư Xuyên, cái gì mà cô
Diệp, cái gì mà trung thành, tất cả đều là giả!
Cô không phải sát thủ, cô là gián điệp, gián điệp của quân đội!?
Chẳng trách với năng lực của hắn mà không sao tìm được cô ở biên giới, giống như cô xuất hiện giữa không trung rồi lại biến mất giữa không trung.
Hóa ra cô không ở nơi này, mà là ở trong quân đội!
Diệp Lan… Diệp Lan… Diệp Lan…
Sắc mặt Mạc Thừa u ám đến mức có thể vắt được ra nước.
Những gã bên cạnh thấy thế, không dám giục hắn rút lui, chỉ ngồi im sợ gặp họa.
Một lúc sau, không biết lão đại nhà mình giận đến bật cười hay nghĩ tới chuyện gì vui vẻ mà bọn chúng lại thấy hắn càng cười lớn hơn. Có điều vẻ lạnh lùng kia
khiến sống lưng bọn chúng lạnh toát, trong lòng cảm thấy không ổn.
Diệp Lan, cô muốn chấm dứt với tôi, không ai nợ ai à, ha ha, nhưng tôi cứ không cho cô được như ý đấy!
Tôi muốn cô nợ ân tình này!