Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2263
HẮN SẼ KHÔNG CÒN MẠNG ĐỂ VỀ
Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành nghe được mệnh lệnh này, đều cau mày lại. Bọn họ không hề muốn để Dư
Xuyên thuận lợi vào núi lúc này. Nhiếp
Nhiên đang nghĩ có cần để lại ký hiệu cho người Quân khu 9 không, song mới vừa định động thủ thì Hoắc Hoành đã nhanh tay đè lấy tay cô, khẽ lắc đầu.
Mắt Nhiếp Nhiên lộ ra vẻ không hiểu.
Hoắc Hoành liếc ra phía sau, nhân lúc trời tối nắm lấy tay cô, đi về phía trước.
Nhiếp Nhiên đi theo anh, muốn đợi lát nữa nhìn ra phía sau, nhưng đi chưa được bao lâu, cô phát hiện mình không cần quay lại nhìn, vì cô thấy có một ánh mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm lưng mình.
Cô hiểu ra ngay.
Hoắc Hoành đang nói với cô rằng Dư
Xuyên phải người canh chừng cô.
Có lẽ vừa rồi cô mà làm gì đó thì sẽ bị bắn chết ngay.
Quả nhiên Dư Xuyên vẫn nghi ngờ cô.
Là cô quá nôn nóng.
Nhiếp Nhiên bình tĩnh lại, đi sát sau lưng
Hoắc Hoành. Bây giờ quan trọng nhất tự bảo vệ mình.
Vì có thể cắt đuôi người của quân đội, bọn họ nhanh chóng đi sâu vào trong. Đồng thời lúc này, người Trì Tranh Bắc phái ra ngoài canh chừng thấy cảnh ác chiến dữ dội, sợ bị vạ lây nên cũng vội vàng quay về.
Vừa mới đến nơi đã thấy Trì Tranh Bắc ngồi ở trong đại sảnh, mấy tay chủ sự ở bên cạnh, hình như đang sôi nổi thảo luận cái gì đó.
“Tự dưng có cơ hội cướp hàng, sao lại bỏ qua?”
“Đúng vậy, tại sao nói hủy bỏ là hủy bỏ?
Chúng ta đã đợi cơ hội này từ lâu rồi.”
“Hủy bỏ thì cũng phải có nguyên nhân chứ?”
Đám người kia tranh luận với Trì Tranh
Bắc khiến mấy tên thuộc hạ không biết có nên vào không.
Trì Tranh Bắc hỏi: “Tình hình sao rồi?”
Tên thuộc hạ dẫn đầu vội vàng đi vào: “Lão đại, quả nhiên đám Dư Xuyên gặp mai phục!”
Mấy tay chủ sự vốn vẫn tranh luận với Trì
Tranh Bắc biến sắc.
“Cái gì?”
“Chuyện xảy ra lúc nào thế?”
“Không phải là chuyện tốt mà Mạc Thừa làm chứ?”
Mỗi người nói một kiểu, chỉ có Trì Tranh
Bắc là vẫn ngồi im, thản nhiên hỏi: “Đối phương là ai?”
“Bọn họ mặc đồ rằn ri, chắc là người Quân khu 9.” Tên thuộc hạ trả lời.
“Quân khu 9? Sao tự dưng Quân khu 9 lại hành động?”
“Chẳng lẽ chỗ Dư Xuyên có gian tế à?”
“Quân khu 9 muốn tiêu diệt Dư Xuyên, liệu có vạ lây đến chúng ta không?”
Những người bên cạnh đều giật mình.
Đã nhiều năm Quân khu 9 không sờ vào biên giới, bây giờ tự dưng ra tay, chỉ sợ sẽ tận diệt.
“Mày thấy rõ chứ?”
Tên thuộc hạ gật đầu: “Vô cùng rõ! Chính mắt em nhìn thấy!”
Lần này, vẻ mặt mọi người đều lo lắng, chỉ sợ người Quân khu 9 giải quyết Dư Xuyên
xong sẽ đến lượt bọn chúng.
Trì Tranh Bắc khẳng định: “Không đâu, thế lực nơi này rắc rối phức tạp, hơn nữa vốn không thuộc phạm vi quản lý của bọn họ, bọn họ không với tay được dài thế đâu.”
Mọi người yên tâm hơn.
“Vậy bây giờ Dư Xuyên sao rồi?” Trì Tranh
Bắc lại hỏi.
“Hắn đang bị người Quân khu 9 đánh đuổi chạy vào sâu trong núi.”
Trì Tranh Bắc trầm ngâm một lát rồi nói:
“Lập tức dẫn người qua đó.”
Đám người kinh ngạc.
“Không phải chứ lão đại, từ trước đến giờ
Dư Xuyên bất hòa với chúng ta, chúng ta chạy tới cứu hắn sẽ không có lợi.”
“Đâu chỉ không có lợi, còn lỗ to nữa!”
Trì Tranh Bắc lạnh lùng lên tiếng: “Ai bảo chúng mày là tao muốn cứu hắn?”
“Vậy thì là gì?”
“Tìm người chặn đường núi lại, đừng cho bọn chúng qua.” Trì Tranh Bắc sờ cái nhẫn bạc đầu hổ trên tay, ngồi sừng sững như núi trên ghế.
Tên chủ sự hiểu ra ngay, vỗ tay nói: “Ha ha ha, chiêu này của lão đại đúng là cao tay!”
Nhưng nói xong hắn lại cau mày: “Chỉ tiếc là lần này lại giúp đỡ cho người Quân khu 9.”
Trì Tranh Bắc không có biểu cảm gì, chỉ nói: “Giúp bọn họ chính là giúp mình.”
Người Quân khu 9 bắt Dư Xuyên, vậy thì địa bàn của Dư Xuyên sẽ thuộc về bọn chúng!
“Phái thêm người đến hang ổ của Dự
Xuyên, tao muốn trước rạng sáng sát nhập toàn bộ địa bàn của hắn vào của chúng ta.”
“Đúng rồi, bây giờ là lúc tốt nhất để đục nước béo cò, sao em lại không nghĩ đến chứ! Em đi, em đi, bây giờ em đi phái
người tập kích hang ổ của Dư Xuyên ngay!
Không biết đến sáng mai hắn về phát hiện ra hang ổ của mình bị chúng ta cướp rồi, không biết sẽ ngạc nhiên thế nào? Ha ha ha!”
Tên chủ sự kia càng nghĩ càng vui vẻ.
Nhưng Trì Tranh Bắc lại nói: “Hắn không trở về đâu, tao cũng tuyệt đối không để cho hắn còn mạng mà về.”