Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2262
LÀ CÔ ĐỂ LỘ TIN TỨC
Nhiếp Nhiện cảm nhận được kim loại lạnh như băng gí vào huyệt thái dương, cau mày hỏi: “Ông chủ Dự có ý gì?”
“Là cô để lộ tin tức.”
Dư Xuyên lạnh lùng nhìn cô, giọng nói khẳng định khiến Nhiếp Nhiên kinh ngạc.
Theo lý thì đoạn đường này cô rất cẩn thận, không thể xuất hiện sai lầm, hơn nữa
Hoắc Hoành cũng che giấu cho cô rất tốt,
Dư Xuyên có chứng cứ hay là đang lừa cô?
“Cô còn dẫn cả Mạc Thừa đến đây, cô là nội gián!”
Nhiếp Nhiên thả lỏng, hóa ra hắn tưởng những người đó là người của Mạc Thừa.
“Tại sao anh lại cho rằng những người đó là người của Mạc Thừa?”
“Hắn từng chặn hàng của cô ở biên giới, lại còn gặp cô!”
“Nghĩa là ông chủ Dự nghi ngờ tôi?” Nhìn
Nhiếp Nhiên rất bình tĩnh, nhưng cô vô cùng dè dặt, chỉ sợ Dư Xuyên bắn chết mình.
Dư Xuyên vô cùng chắc chắn: “Tôi không nghi ngờ, là khẳng định.”
Hắn vốn đã hơi nghi ngờ cô Diệp tự dưng xuất hiện này, cộng thêm lần này trên đường người của ông Ngô đều chết hết, còn cả chuyện Mạc Thừa tới cướp hàng, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy cô gái này có vấn đề.
Nhưng hắn quên mất mấy lần trước đi lấy hàng cũng đều như vậy, thế nên hàng mới trong nước mãi không chuyển đi được.
Đúng lúc này, Hoắc Hoành đột nhiên lên tiếng: “Nói thế thì ông chủ Dự cũng đang nghi ngờ tôi à?”
Dư Xuyên quay lại, vẻ mặt không vui: “Nhị thiếu, bây giờ không phải lúc nhi nữ tình trường, cậu đừng để đàn bà làm mờ mắt.”
Hoắc Hoành cau mày, dường như sắp bùng nổ, nhưng Nhiếp Nhiên lại đưa mắt ra hiệu bảo anh đừng nóng vội.
“Được, nếu ông chủ Dự cho rằng những người đó là người của Mạc Thừa, vậy anh có chứng cứ không?” Nhiếp Nhiên lại hỏi.
Dư Xuyên cười lạnh: “Chuyện tôi nhận định chưa bao giờ cần chứng cứ.”
Bọn chúng là thổ phỉ chứ không phải quân nhân mà nói chứng cứ.
“Nhưng tôi lại có chứng cứ có thể chứng minh bọn họ không phải là người của Mạc
Thừa, hơn nữa cũng không phải là do tôi tiết lộ như anh nói.”
Dư Xuyên lại hừ lạnh: “Nếu như không phải là người của Mạc Thừa thì là người của Trì Tranh Bắc, cô liên hiệp với Trì
Tranh Bắc ăn cây táo rào cây sung, vẫn đáng chết!”
“Tôi không biết bọn họ là ai, nhưng tôi khẳng định bọn họ không phải là người của Mạc Thừa và Trì Tranh Bắc… Tôi ở đây tuy chưa lâu nhưng biết năng lực thuộc hạ của anh, tôi nghĩ cho dù là Trì Tranh Bắc hay Mạc Thừa thì cũng không chênh lệch với anh nhiều, đúng không?”
“Cô muốn nói cái gì?”
“Nếu kẻ tám lạng người nửa cân, thế thì tôi muốn hỏi, bọn họ lấy đâu ra nhiều tay súng bắn tỉa như vậy? Trên đường núi này cứ cách mười mét là lại có một tên, cả đường không dưới mười người, thậm chí có thể nhiều hơn. Anh cảm thấy với năng lực của bọn họ, có thể bồi dưỡng được nhiều tay súng bắn tỉa thế à?”
Dư Xuyên khẽ cau mày lại.
Vừa rồi ở trên xe hắn cũng đã nghĩ đến vấn đề này, chỉ là vì lúc đó quá khẩn cấp, không nghĩ được nhiều, bây giờ được cô nhắc, hắn mới hơi do dự.
Đúng vậy, nhân lực và vũ khí đạn dược của ba người bọn họ là ngang nhau, nên mới hòa bình ngoài mặt nhiều năm nay.
Chẳng lẽ là bọn họ giấu giếm thực lực?
Không, không thể nào.
Đào tạo tay súng bắn tỉa cực kỳ khó, bọn họ không bỏ ra được nhiều đạn như vậy.
Làm được thế, trừ…
Ánh mắt hắn rét lạnh.
“Đi xem xem rốt cuộc những người đó có lai lịch thế nào.” Dư Xuyên phân phó tên thuộc hạ bên cạnh.
“Vâng!”
Tên kia nhận được lệnh, mò mẫm đi ra ngoài.
“Ông chủ, chúng ta phải làm thế nào bây giờ, đám người kia đang tìm kiếm, chắc sẽ đến đây nhanh thôi.” Vì chính mắt nhìn thấy số lượng quân nhân nên hắn rất sốt ruột: “Hơn nữa theo như em thấy thì có không ít người.”
Dư Xuyên: “Chúng ta đi vào trong núi, bọn chúng không biết đường, rất dễ cắt đuôi.”
“Vâng.”
Đám người lại theo Dư Xuyên đi sâu vào trong.