Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2259
KHÔNG AI NỢ AI?
Nhiếp Nhiên đã không muốn dây dưa với hắn nữa. Tóm lại, kế hoạch tuyệt đối không thể thay đổi. Mà “biến cố” duy nhất này giống như quả bom hẹn giờ, nếu như không đạp ra được, vậy thì cô chỉ có thể giải quyết.
Dù sao cô cũng đã đưa hắn đến biên giới, coi như hoàn thành lời hứa rồi.
Mạc Thừa nhướng mày: “Cô muốn vong ân phụ nghĩa? Nhưng cô đừng quên trong tay tôi cũng có súng.”
“Vậy anh bắn đi.” Nhiếp Nhiên ung dung nói, không còn tức giận như vừa rồi nữa.
Mạc Thừa cảm thấy không đúng, nhưng lại sợ bị cô lừa nên bắn thật.
Không có tiếng súng vang lên.
Không có đạn.
Trong súng lại chỉ còn đúng hai viên?
“Anh tưởng tôi lấy súng của anh mà không làm gì à?” Lúc này Nhiếp Nhiên cong khóe miệng lên cười, nhìn hắn.
Hắn không ngờ cô lại đề phòng đến thế:
“Cho nên vừa rồi cô cố ý lừa tôi bắn phát súng kia? Ha ha, cô đúng là lợi hại. Ván này, lại, là, cô, thắng, rồi.”
Nói xong mấy chữ cuối cùng, hắn gần như nghiền nát răng. Tuy không muốn thừa nhận nhưng lần này hắn thua cô rồi.
“Cảm ơn.” Nhiếp Nhiên khẽ cười nói, sau đó lạnh lùng giơ súng nhắm vào hắn:
“Xuống xe!”
Thấy hắn lề mề không chịu xuống, cô đặt tay lên cò, quát: “Đừng để tôi nói lần thứ hai!”
Mạc Thừa không có đạn, cũng không có bất cứ năng lực phản kháng nào, chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
Cho dù không cam tâm tình nguyện, nhưng vì mạng sống, hắn vẫn phải xuống xe. Hắn sầm mặt lại, không quan tâm đến vết thương, mở cửa xe ra rồi bước xuống, đóng sầm cửa vào.
Nhiếp Nhiên nhìn hắn, lạnh giọng nhắc nhở: “Mạc lão đại, hôm nay tôi và anh đã chấm dứt, không ai nợ ai nữa.”
Nói xong cô lái xe đi, chỉ để lại một vạt khói.
“Không ai nợ ai?” Mạc Thừa nhìn cái xe càng lúc càng xa kia, cười lạnh.
Thế mà cô dám dùng chiêu này này để chấm dứt với hắn!
“Diệp Lan, cô giỏi lắm.”
Hắn siết chặt tay, đạp mạnh vào cái cây bên mình, nước mưa đọng trên cây rào rào rơi xuống mặt hắn.
Mạc Thừa tức giận chỉ muốn chặt luôn cái cây này đi!
Hắn không hiểu tại sao mình cứ thua một cô gái hết lần này đến lần khác. Trước đây hắn có thể vùng dậy ngay trước mắt Dư
Xuyên và Trì Tranh Bắc, sao bây giờ lại liên tục bị cô đánh bại chứ!
Lúc này Nhiếp Nhiên đã lái xe lao nhanh đi, vì sợ Mạc Thừa tìm người tới chặn đường nên cô phóng hết cỡ.
Qua nửa tiếng, cuối cùng cũng đến nơi nhưng xung quanh tối đen, không có một ai.
Chẳng lẽ Dư Xuyên đã hủy tiếp ứng rồi?
Vậy kế hoạch này làm thế nào?
Cô dừng xe, tắt máy, định nhắn tin cho
Hoắc Hoành, không ngờ còn chưa lấy điện thoại ra thì một loạt ánh đèn xuất hiện làm cô híp mắt lại.
Sau khi thích ứng, cô nhìn kỹ lại mới phát hiện hóa ra là thuộc hạ của Dư Xuyên.
Nếu thuộc hạ của Dư Xuyên đến, vậy nhất định Hoắc Hoành cũng lừa Dư Xuyên đến.
Nhiếp Nhiên thấy kế hoạch tiến hành bình thường bèn đẩy cửa xe ra xuống xe, đi về phía trước. Đến khi cô đi tới đầu mấy chiếc xe kia, người trong xe mới bước ra.
“Ông chủ Dư, Nhị thiếu.”
Dư Xuyên cười tiến lên đón, giống như đang nghênh đón một công thần chiến thắng trở về: “Cô Diệp, chào mừng trở về.”
“Làm việc cho ông chủ Dư và Nhị thiếu, nên thôi.” Nhiếp Nhiên cười khẽ, biểu hiện rất khéo léo.
Dư Xuyên hài lòng gật đầu, nhìn ra phía sau, mãi không thấy tên kia xuất hiện mới hỏi: “Thuộc hạ của tôi đâu?”
“Chết rồi.”
Mặt hắn biến sắc: “Chết rồi?”
“Đúng thế, tôi vừa đến biên giới đã gặp
Mạc Thừa, hắn giết tên thuộc hạ kia, thi thể vẫn ở trên xe.” Nhiếp Nhiên bình tĩnh nói.
“Mạc Thừa? Hắn lấy được tin tức nhanh đấy.” Dư Xuyên hừ lạnh một tiếng: “Hàng không bị cướp chứ?”
“Không, tôi bắn trúng vào eo hắn, không biết có phải vì có vết thương cũ không mà hắn ngã xuống đất, không đuổi theo nữa.”
Cô nói nửa thật nửa giả, Dư Xuyên nghe mà khó phân biệt, trầm ngâm ừ một tiếng, vẻ nghiên cứu ở đáy mắt dịu đi, nói với người phía sau: “Đi kiểm tra hàng đi.”
“Vâng.”
Nhiếp Nhiên giao hàng xong, đi đến bên cạnh Hoắc Hoành, nhân lúc trời tối âm thầm nhìn anh, thấy vẻ mặt anh thản nhiên, biết ngay anh đã chuẩn bị xong tất cả rồi.
Bây giờ chỉ cần đợi thôi.