Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2258
TÔI BẮN ANH ĐƯỢC KHÔNG?
Nhiếp Nhiên khựng lại: “Anh đang nói gì thế?”
“Chẳng lẽ không phải cô muốn đạp tôi xuống xe à?”
Tên thuộc hạ phía sau nhảy lên: “Cái gì? Cô đạp lão đại của chúng tôi? Muốn chết à!”
Nói rồi hắn lại dí súng vào đầu cô.
Nhiếp Nhiên nghiêng đầu sang một bên, vì đang nắm vô lăng nên cô chỉ hít sâu một hơi: “Mạc lão đại, tôi nhịn thuộc hạ của anh rất lâu rồi.”
Mạc Thừa nhìn cô, lại nhìn tên thuộc hạ, cuối cùng nói: “Đưa súng cho tôi.”
Ánh mắt Nhiếp Nhiên lóe lên vẻ kinh ngạc.
Sao hắn lại biết…
“Cô tưởng cô lấy súng của tôi mà tôi không biết được chắc? Nếu như chút cảnh giác này mà không có, tôi đã chết ngàn vạn lần rồi.” Mạc Thừa thấy vẻ mặt cô cứng đờ, tốt bụng giải thích.
Trái tim Nhiếp Nhiên chùng xuống.
Cũng đúng, với tính cảnh giác của hắn, không thể nào đến chuyện súng còn trên người hay không cũng không biết.
Là cô đánh giá thấp hắn rồi.
Nhưng lúc cô đang suy nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng súng quen thuộc.
Cô cảm thấy có chất lỏng ấm nóng bắn vào cổ mình, vội quay lại nhìn, phát hiện tên thuộc hạ kia đã ngã xuống đất, trên đầu xuất hiện một lỗ máu.
Mạc Thừa bắn chết thuộc hạ của mình?
Hắn điên rồi à?
“Tại sao lại kinh ngạc như vậy, không phải cô nói cô nhịn hắn rất lâu rồi sao?” Bên tại truyền đến tiếng Mạc Thừa, cô hoàn hồn lại.
Cô nhìn kẻ chủ mưu vẫn ung dung trước mặt, châm chọc: “Tôi tự thẹn thủ đoạn không bằng được Mạc lão đại, ngay cả anh em của mình cũng có thể tùy ý xử lý, quả nhiên người bình thường không thể làm được.”
Mạc Thừa làm như không hiểu: “Tôi không muốn cô tự thẹn không bằng, mà muốn cô phục tùng tôi.”
Hắn tùy ý ném khẩu súng lên phía trước kính chắn gió, trước khi nằm xuống lại liếc tên thuộc hạ đã chết, đáy mắt lạnh lẽo.
Anh em?
Hừ! Một tên gian tế cũng xứng làm anh em của hắn à?
Cứ nghĩ đến cảnh cảnh sát đang truy kích thì tên này đột nhiên đứng dậy làm hắn bị lộ là vẻ mặt hắn lại u ám.
Người vốn nên chết, để hắn sống nhiều ngày như vậy đã là khách khí lắm rồi.
Mạc Thừa lại nằm xuống. Chiếc xe tiếp tục đi về phía trước, nhưng Nhiếp Nhiên lại mơ hồ thoáng bất an.
Cô sợ sự xuất hiện của Mạc Thừa sẽ làm loạn toàn bộ kế hoạch, vì thế thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, thầm tính toán.
“Cô luôn nhìn đồng hồ là để đếm ngược cho mình à?” Mạc Thừa nói: “Trời tối rồi,
Dư Xuyên sẽ đến tiếp ứng cho cô chứ? Nếu hắn phát hiện hàng trên xe bị cướp, mình vồ hụt, không biết gương mặt giả vờ nho nhã của hắn sẽ biến thành thế nào. Nghĩ thôi cũng thấy mong đợi rồi.”
Hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm Nhiếp
Nhiên, giống như muốn nhìn ra manh mối gì đó. Nhưng tiếc là cô quá giỏi kiểm soát cảm xúc, hoàn toàn không để lộ.
“Nghĩ kỹ chưa? Sắp đến nơi thật rồi.” Mạc
Thừa lại nhắc nhở: “Đến lúc đó đừng có xin tha.”
Nhiếp Nhiên vốn đang phiền muộn, nghe thấy hắn lải nhải mãi, giọng nói càng thêm khó chịu: “Rốt cuộc anh lấy đâu ra tự tin mà nói thế, bây giờ tôi có hai người, anh chỉ có một mình, lại còn bị thương. Hai chọi một, anh mới là người nên xin tha.”
Nhưng cô vừa dứt lời đã thấy trước mắt lóe lên, sau đó “đoàng” một tiếng, tên thuộc hạ của Dư Xuyên ngã xuống, ngay cả năng lực phản kích cũng không có.
“Bây giờ là một chọi một, công bằng.”
“Anh!”
Nhiếp Nhiên vô cùng tức giận.
Mạc Thừa ra vẻ vô tội: “Là cô nói tôi ở thế yếu, nếu cô nghĩ cho tôi như vậy thì đương nhiên tôi không thể phụ lòng cô rồi. Còn nữa, cô khách khí với ân nhân cứu mạng một chút, đừng có hung ác trừng tôi như thế.”
Bốn chữ ân nhân cứu mạng châm lên lửa giận trong lòng cô, nếu không phải vì cái ơn cứu mạng đáng chết đó, mọi chuyện sẽ không tới mức này: “Tôi đã đưa anh đến biên giới rồi, chúng ta không ai nợ ai!”
“Một mạng người mà cô nói xong là xong à?” Mạc Thừa híp mắt, nhếch mép cười như không vui.
“Anh đừng quên mạng của anh cũng là do tôi cứu.”
“Vậy cô cảm thấy ai bỏ ra nhiều hơn?”
Câu này giống như một bàn tay vô hình bóp lấy cổ họng Nhiếp Nhiên, cô im lặng một giây rồi sầm mặt hỏi: “… Có phải tôi ngăn cho anh một lần, chúng ta mới tính là hòa nhau không?”
“Nhưng bây giờ không có ai bắn tôi cả.”
Mạc Thừa nhún vai, cười nhắc nhở cô.
Nhưng đúng lúc này, Nhiếp Nhiên lại xoay tay, một khẩu súng màu bạc xuất hiện trong tay cô: “Vậy tôi bắn anh được không?”