Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2257
TÔI CHƯA BAO GIỜ CẦU XIN AI
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời dần dần sáng lên. Lúc này, xe của
Nhiếp Nhiên đã đến gần vùng biên giới, chỉ bảy tám tiếng nữa là có thể đến địa điểm chỉ định.
“Còn mấy tiếng nữa là đến biên giới rồi, cô không muốn nói gì à?” Mạc Thừa hỏi.
“Tôi phải nói cái gì?”
“Mặc dù tôi bị thương nhưng không mất trí nhớ. Đã nói đến biên giới sẽ chấm dứt rồi, cô không định xin tôi tha cho ư?”
Cả đường cô đều không giảm tốc độ, hắn vốn tưởng cô định làm gì đó nên luôn cảnh giác, ai ngờ cô chẳng làm gì cả, hình như
còn nóng lòng đến đường biên giới hơn cả hắn.
Cô ghét hắn đến mức muốn kết thúc thế sao?
Nghĩ tới đây, Mạc Thừa cau chặt mày lại.
“Tôi thấy không phải anh mất trí nhớ mà là đầu óc bị hỏng rồi, giờ anh thành cái dạng này, rốt cuộc ai nên xin tha đây?” Nhiếp
Nhiên cười lạnh, châm chọc.
Mạc Thừa bật cười: “Đến biên giới sẽ có người của tôi tiếp ứng, cô nói xem ai bảo ai xin tha?”
Tay Nhiếp Nhiên hơi run lên, quay phắt lại nhìn hắn: “Người của anh đến rồi?”
Thấy cô không còn dửng dưng như thế nữa, Mạc Thừa giãn chân mày ra, còn chưa lên tiếng, tên thuộc hạ sau lưng đã cướp lời: “Sao hả, biết sợ rồi à? Tôi nói cho cô biết, sợ cũng vô dụng, lần này cô chết chắc!”
Hắn vô cùng đắc ý nhưng Nhiếp Nhiên không quan tâm, sự chú ý của cô đã đặt hết lên câu nói kia của Mạc Thừa rồi.
“Người của anh ở đâu?”
Tối nay người Quân khu 9 muốn bao vây tiễu trừ Dư Xuyên, Mạc Thừa mà dính vào, ngộ nhỡ xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch.
Lúc cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì nghe thấy Mạc Thừa hỏi: “Cô muốn chạy trốn à?”
Nhiếp Nhiên liếc hắn, không nói gì.
Mạc Thừa nhận được ánh mắt cô, nhướng mày, cô có ý gì? Khinh bỉ à?
Đến khi màn đêm buông xuống, xe sắp tiến vào khu biên giới mà cô vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
Chẳng lẽ cô đã báo trước với Dư Xuyên, để bọn chúng tiếp ứng cô ở biên giới?
Trừ khả năng này ra, hắn không nghĩ được còn có khả năng nào để cô bình tĩnh đến thế.
Mưa liên tục mấy ngày, bầu trời không có một vì sao. Màn đêm bao phủ khắp nơi.
Cho đến khi xe hoàn toàn tiến vào đường biên giới, Mạc Thừa vẫn chưa từ bỏ ý định lại hỏi: “Sắp đến biên giới rồi, cô thật sự không định nói gì với tôi à?”
“Mạng anh ở trong tay tôi, tôi phải nói gì với anh?” Hình như Nhiếp Nhiên không hề quan tâm đến việc hắn có người tiếp ứng ở biên giới.
Mạc Thừa thấy cô không sợ chết, giận đến bật cười: “Mạng của tôi ở trong tay cô? Tôi vẫn chưa yếu đến nỗi ngay cả sức nổ súng cũng không có đúng không?”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên hơi thay đổi, nhưng cũng không khích hắn. Nếu như lúc này hắn phát hiện súng của mình không còn, chỉ sợ là sẽ cảnh giác. Còn không bằng để cho hắn tự cho mình là đúng.
Nhiếp Nhiên chuyển chủ đề, bình thản nói:
“Anh hy vọng tôi nói gì với anh? Xin tha à?
Mạc lão đại, trò chơi ác độc này không thích hợp với tôi, xin hãy đổi người.”
Ác độc?
Mạc Thừa cong môi lên, được rồi, hắn phải thừa nhận đây chính là trò độc ác của hắn.
Mỗi lần hắn gặp cô đều bị cô lừa, chưa bao giờ thắng được ván nào, lần này khó lắm mới có cơ hội, sao hắn có thể dễ dàng bỏ quà cho cô?
Nhưng hắn vẫn không thừa nhận: “Cô không cầu xin, làm sao biết là ác độc…”
Nhiếp Nhiên liếc hắn: “Tôi chưa bao giờ cầu xin ai.”
“Dù có chết cũng không khuất phục? Ha ha, cô giỏi thật đấy.”
Giọng hắn tràn đầy khinh thường, không tin cô thấy người của hắn mà không xin tha.
Thực ra Nhiếp Nhiên luôn suy nghĩ xem hất Mạc Thừa ra kiểu gì. Hắn chính là một quả bom hẹn giờ, lúc ở trong thành phố hắn dẫn tới một đám cảnh sát, bây giờ lại điều thuộc hạ của mình đến, nếu kinh động đến Dư Xuyên, kế hoạch của bọn họ sẽ bị hỏng hết.
Cô muốn nhân lúc hắn bị thương không thể động đậy đạp hắn xuống.
Nhưng vừa mới chạm tay vào nút bấm cửa xe, đã nghe thấy giọng nói châm biếm của hắn vang lên: “Cùng một thủ đoạn bị lừa một lần là đủ rồi, cô tưởng là vẫn có thể giở mánh khóe cũ với tôi à?”
Nguồn : we btruy en onlin e.com