Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2256
MONG CHỜ NGÀY MAI ĐẾN
Thời gian hai người nói chuyện là hơn một tiếng, lúc Lý Kiêu đi xuống tầng, tưởng là Lý Vọng đi từ lâu rồi, nhưng không ngờ anh ta vẫn đứng đợi ngoài cổng.
“Sao anh vẫn ở đây?” Lý Kiệu thấy anh ta mặc mỗi cái áo sơ mi mỏng đứng ở đầu gió, cau mày lại.
Lý Vọng lo lắng: “Tiểu đoàn trưởng nói thế nào?”
“Tiểu đoàn trưởng nói ngài ấy biết rồi.”
“Chỉ thế thôi à?”
“Ù.”
Lý Vọng thấy cô không muốn nói nhiều, đành nuốt lại lời định nói: “Không sao thì tốt, tôi đưa cô về.”
Lý Kiêu muốn nói không cần, nhưng biết đâu Cửu Miêu vẫn còn ở đó theo dõi, thế là cô gật đầu: “Được.”
Gió lạnh thổi qua, hai người cùng đi về phía tòa ký túc xá, bầu không khí vô cùng lúng túng.
Lý Vọng tưởng cô vẫn giận lời mình vừa nói, bèn lấy hết dũng khí phá vỡ sự yên lặng này: “Chuyện là… vừa nãy tôi không cố ý nói thế đâu, cô đừng để bụng, tôi biết cô… là một cô gái tốt…”
Lý Kiêu hơi ngẩn ra, ừ một tiếng.
Lý Vọng thấy cô không tức giận thật, hơn nữa đã đến chỗ tòa ký túc xá rồi, không tiện đi thêm nên nói: “Cô vào đi.”
Lý Kiêu lắc đầu, trả áo khoác lại cho anh ta: “Không được, tôi phải trèo cầu thang lên.”
“… Vậy cô có cần tôi giúp không?”
“Không cần, nếu đến trèo tường mà tôi còn không làm được thì đâu xứng làm binh lính Quân khu 9.”
Lý Vọng nghe cứ cảm thấy là lạ. Nhưng anh ta không nói gì, sợ lại khiến cô không vui nên chỉ gật đầu, nhìn cô nắm lấy lan can cửa sổ, đạp mạnh chân, lưu loát nhảy vào tầng hai. Đ
Lý Vọng lặng lẽ cho một trăm điểm.
Lý Kiêu mò mẫm về đến phòng thấy tất cả vẫn yên tĩnh, cô khẽ khàng về giường của mình, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Trước khi nằm xuống, cô liếc về giường của Cửu Miêu, thấy cô ta như đã ngủ say rồi.
Nhưng Lý Kiêu biết Cửu Miêu chưa ngủ.
Hai người đều biết rõ tối nay đối phương làm gì, đồng thời đều mong chờ ngày mai đến.
Điểm khác nhau duy nhất là Lý Kiêu mong đợi nhiệm vụ bắt đầu, Cửu Miêu thì mong đợi nhiệm vụ kết thúc.
Đêm càng lúc càng sâu, bóng đen bao trùm tất cả, gió lạnh gào thét thổi qua.
Trong căn phòng nơi biên giới, có người đang ngồi trên sofa như một pho tượng.
Trong phòng chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc.
Hắn cầm cái điện thoại trong tay, màn hình tối đen.
Qua một lúc lâu, ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, màn hình sáng lên, trên đó xuất hiện một chuỗi chữ cái, nhìn tưởng là hỗn loạn không có ý nghĩa gì, nhưng ý nghĩa thực tế là: Ngày mai bắt Dư Xuyên.
Hắn nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, sau đó mới đứng lên đi ra ngoài.
“Hủy bỏ hành động, để lại hai người ở đó canh chừng.”
Tên thuộc hạ đứng ở cửa há hốc mồm.
Chuyện vốn đã bố trí xong, sao tự dưng lại hủy bỏ?
“Lão đại, chúng ta không cướp hàng của
Dư Xuyên à? Lần này là một cơ hội tốt!”
“Không cướp, hủy bỏ.” Hắn ném lại một câu rồi rời đi, để lại tên thuộc hạ đứng ngờ ngác.
Quả nhiên tâm tư của lão đại không dễ đoán.
Đêm này tưởng bình yên, nhưng thực ra mấy đội ngũ đều đang bận rộn chuẩn bị thâu đêm. Mặc dù mục đích của bọn họ không giống nhau, nhưng đều mong đợi ngày mai đến.