Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2244
ANH ĐANG NGHI NGỜ TÔI À?
Mưa vẫn rơi tí tách. Gió mùa đông nên cơm rang nhanh chóng nguội đi.
Nhiếp Nhiên mang theo nhớ nhung ăn đơn giản cho xong bữa rồi đứng dậy ném hộp cơm dùng một lần vào cái thùng rác cách đó không xa, đi vào phòng.
“Không còn sớm nữa, đi thôi.” Cô nói với
Mạc Thừa đang ăn cơm bằng một tay trên giường.
Bác sĩ nghe thấy thế thì vô cùng kích động.
Ông ta đã đợi hai ngày, cũng lo lắng sợ hãi hai ngày rồi, không dám ngủ say, lần này cuối cùng cũng có thể tiễn đám ôn thần này ra khỏi cửa.
Ông ta vui đến nỗi không buồn dặn dò những chuyện cơ bản, đứng ở cửa với vẻ mặt tràn đầy mong chờ, nếu không phải vì mình già yếu, ông ta còn muốn tiến lên đỡ
Mạc Thừa đưa ra ngoài.
“Cô vội thật đấy.” Mạc Thừa mới ăn được hai ba miếng, ném thìa vào trong hộp, ngẩng đầu nhìn cô cười.
“Cô giục cái gì mà giục, không thấy lão đại ăn cơm không tiện à, chờ một lúc thì chết hay sao!”
Không thể không nói, mặc dù tên thuộc hạ kia ngu xuẩn nhưng rất quan tâm đến Mạc
Thừa. Hắn lo lắng nhìn lão đại nhà mình gắng gượng bò từ trên giường dậy, vừa mới cử động, trên băng gạc đã xuất hiện vết máu, hắn vội vàng nói: “Lão đại, vết thương của anh… hay là nghỉ ngơi thêm một ngày nữa đi? Dù sao cũng nghỉ hai ngày rồi, nghỉ thêm một ngày nữa thì đã sao? Chúng ta cũng không vội về.”
Mạc Thừa nhìn Nhiếp Nhiên đứng ở cách
đó không xa, chắc là đang đợi cô lên tiếng.
“Tôi nói rồi, nếu như anh muốn ở lại chỗ này thì bây giờ chấm dứt.” Nhiếp Nhiên cau mày, rõ ràng không muốn tiếp tục nói chuyện này với hắn.
Mạc Thừa gật đầu, không nói gì nữa, tiếp tục xuống giường. Vết thương của hắn rất sâu, mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn, trán cũng chảy đầy mồ hôi.
Tên thuộc hạ mắng Nhiếp Nhiên: “Cô bắt nạt lão đại của tôi đang bị thương không thể động vào cô đúng không, cô đừng quên vết thương này là do cô mới có.”
“Không sao, dù sao cũng không phải là tao lái xe, sợ cái gì?”
Nhiếp Nhiên thấy sắc mặt hắn tái nhợt, vết máu dần lan rộng ra trên băng gạc, cuối cùng tiến lên ấn vai hắn: “Ở lại một ngày nữa.”
Nhìn thấy ý cười lóe lên trong mắt Mạc
Thừa, cô sầm mặt lại.
“Đó là giới hạn cuối cùng của tôi.” Nhiếp
Nhiên rời khỏi phòng.
“Miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.”
Mạc Thừa phì cười.
Tên thuộc hạ lại đỡ hắn lên giường.
Hắn coi như đã nhìn thấu cô rồi, năng lực không tệ, chỉ tiếc là lại coi trọng tình cảm nên làm việc sẽ bị bó chân trói tay, người như cô không đi xa được.
Trên con đường này, trong tình nghĩa sẽ chết vừa thảm vừa nhanh.
Nghĩ tới đây, không biết tại sao Mạc Thừa lại thấy hơi nặng nề.
Trời sáng dần rồi lại tối đi.
Đến khi hoàng hôn buông xuống lần nữa,
Nhiếp Nhiên còn chưa đứng dậy đi gọi người đã thấy Mạc Thừa mặc xong quần áo, được tên thuộc hạ đỡ ra ngoài.
Cô không nói nhiều nữa, đưa hai người bọn họ cùng với thuộc hạ của mình lên xe.
Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi, tên thuộc hạ mà Dư Xuyên cho cô đã khỏe hơn khá nhiều, mặc dù sắc mặt vẫn không tốt nhưng đi lại vẫn được.
Bốn người lên xe rời khỏi thị trấn nhỏ.
Trên đường đi, Nhiếp Nhiên nhân lúc đi vệ sinh gửi tin nhắn cho Hoắc Hoành, báo mình đã lên đường, chuẩn bị đến biên giới.
Báo tin xong cô mới ra khỏi nhà vệ sinh, lái xe đi như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Đêm mùa đông càng lúc càng sâu thêm, mưa cũng lớn dần.
Mà đúng lúc này, Hoắc Hoành còn chưa kịp làm gì đã thấy Dư Xuyên không mời mà tới.
Sắc mặt hắn không tốt lắm, vừa bước vào đã ngồi xuống đối diện Hoắc Hoành hỏi:
“Rốt cuộc lúc nào thuộc hạ của cậu mới mang hàng về?”
“Lần này xảy ra chuyện bất ngờ, cô ấy nói chắc phải chậm hai ngày.” Hoắc Hoành nghịch cái điện thoại trong tay với vẻ mặt dửng dưng.
Dư Xuyên: “Rốt cuộc là kéo dài hay là mang hàng chạy rồi?”
Hoắc Hoành dừng tay, ngẩng đầu lên, trầm giọng hỏi ngược lại: “Ông chủ Dư đang nghi ngờ tôi à?”