Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2243
TRỌNG TÌNH NGHĨA?
“Vậy anh muốn thế nào?”
“Đưa tôi về biên giới, đến lúc đó rồi tính tiếp.”
Đáy mắt Nhiếp Nhiên lóe lên vẻ nguy hiểm, cô cười lạnh: “Anh nên biết làm nghề này vốn không nói đạo nghĩa gì hết.”
Đưa hắn về biên giới, ha ha! Cô không có hứng hộ tống một con bệnh. Bây giờ cô nhất định phải về biên giới với tốc độ nhanh nhất.
Bầu không khí vô cùng nặng nề. Mạc Thừa vẫn bình tĩnh, thậm chí còn gối một tay ra sau gáy: “Nếu cô không nói đạo nghĩa thì sẽ không đưa tôi tới nơi này, còn chăm sóc tôi tận hai ngày.”
Vẻ mặt Nhiếp Nhiên hơi dao động: “Anh nghĩ nhiều rồi, là thuộc hạ của anh chăm sóc anh.”
“Vậy thì thật đáng tiếc.” Mạc Thừa cười sâu xa.
Cô biết Mạc Thừa và cô đối lập với nhau, nếu bây giờ không trả phần ân tình này, tương lai gặp lại, với tính tình của cô thì thế nào cũng xảy ra chuyện lớn.
“Bớt nói nhảm đi, có phải tôi đưa anh về biên giới thì chúng ta sẽ hết nợ nhau không?”
“Hết hay không đến biên giới rồi tính.”
Mạc Thừa nhìn ra bây giờ cô đang vội đi, chắc là Dư Xuyên đang cần hàng gấp, hắn cũng nhìn ra cô rất trọng tình nghĩa, nếu không sẽ không vì hắn mà ở lại đây hai ngày.
“Nhưng bác sĩ nói anh cầm nằm ít nhất một tuần.” Nhiếp Nhiên nhắc nhở: “Lần
này đi tôi sẽ không dừng lại, đến lúc đó anh xảy ra vấn đề gì thì đừng trách tôi.”
Mạc Thừa cười, không để ý: “Yên tâm, lần trước tôi bị thương nặng cũng chỉ nằm ba ngày thôi, bây giờ nằm hai ngày đã đủ rồi.”
“Vậy tùy anh.” Nhiếp Nhiên đi ra ngoài mua cơm tối.
Lúc này trời lại mưa lất phất.
Nhiếp Nhiên kéo mũ áo lên, đội mưa đi ra ngoài mua bốn suất cơm rang mang về phòng khám, cô lấy một phần, chỗ còn lại thì để lên bàn cho bọn họ tự chia nhau.
Mạc Thừa cau mày nói: “Cô để một người đàn ông đút cho tôi ăn à?”
“Vậy anh còn muốn ai đút cho anh nữa?”
Mạc Thừa cứ nhìn chằm chằm Nhiếp
Nhiên, không nói gì nhưng ý rất rõ ràng.
Cô liếc hắn, lạnh lùng ném lại một câu:
“Tôi không có thói quen phục vụ người khác.”
Nói xong cô định bước ra ngoài.
Tên thuộc hạ của Mạc Thừa khinh thường lẩm bẩm: “Không có thói quen phục vụ người khác, nhưng lại có thói quen sàm sỡ người ta.”
Nhiếp Nhiên đứng sững lại.
Mạc Thừa nhướng mày hỏi: “Cái gì mà làm sõ?”
Tên thuộc hạ tức giận mách lẻo: “Lão đại, anh không biết đâu, cô ta nhân lúc anh hôn mê nằm đè lên người anh, chính mắt em nhìn thấy! Cô ta dán sát vào anh, may mà em phát hiện kịp thời! Nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì!”
Phát hiện kịp thời…
Cũng có nghĩa là chưa kịp…
Mạc Thừa lườm hắn, càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt. 2
Tên kia thấy ánh mắt sắc bén của lão đại nhà mình mà giật thót.
Có phải hắn nói sai cái gì rồi không?
Mạc Thừa đang liên tưởng đến cảnh cô đè trên người mình cùng với vẻ mặt lúng túng của cô khi đó, hắn mỉm cười sâu xa, thậm chí trong giọng nói còn mang theo chút nghiền ngẫm: “Đè lên người tôi? Hóa ra cô thích kiểu này.”
Nhiếp Nhiên cạn lời.
Có phải đầu óc tên này có vấn đề không?
Nhất định là có vấn đề, nếu không sao lại tìm một tên thuộc hạ ngu ngốc như vậy.
“… Anh bị sốt, tôi chỉ kiểm tra nhiệt độ cơ thể anh mà thôi.” Nhiếp Nhiên sầm mặt lại giải thích một câu.
“Có thật không?”
Hắn không tin.
Nhiếp Nhiên thấy hắn bám lấy đề tài này không buông bèn ném lại một câu: “Ăn xong chúng ta sẽ đi.”
Chạng vạng tối đầu đông, mưa phùn lất phất, người trên đường mặc kín mít vội vàng qua lại. Nhà nhà sáng đèn, một mình
Nhiếp Nhiên ngồi ở cửa nghĩ đến Hoắc
Hoành nơi biên giới xa xôi.
Không biết năm nay bọn họ có thể đón Tết cùng nhau không?