Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2245
ĐỂ Ý KỸ CÔ TA CHO TÔI
Anh nói câu này tỏ rõ mình và Nhiếp
Nhiên gắn kết với nhau, dùng mạng mình để bảo vệ cô.
Dư Xuyên nhìn vào mắt anh, im lặng một giây mới cười: “Tôi không có ý đó, tôi vẫn tin Nhị thiếu, tôi sợ Nhị thiếu bị một cô gái lừa thôi.”
Hoắc Hoành biết hắn vẫn đang nghi ngờ.
“Không đâu, chậm nhất là hai ngày nữa cô ấy sẽ về.”
“Cậu chắc chứ?” Dư Xuyên tiện tay móc một điếu thuốc ra, châm lửa.
Hoắc Hoành biết Dư Xuyên để ý lô hàng này thế nào, vì chứng minh Nhiếp Nhiên
đáng tin, anh đưa tin nhắn mới nhất cho hắn xem: “Đây là tin nhắn cô ấy gửi cho tôi, không sai đâu.”
May mà từ trước đến giờ bọn họ cẩn thận, cho dù là tin nhắn hay điện thoại cũng đều vô cùng ngắn gọn và không rõ ràng, chỉ cần chính bọn họ hiểu là được rồi.
Dư Xuyên liếc qua rồi nói: “Ngộ nhỡ cô ta lừa cậu thì sao? Tôi nghe bên chỗ ông Ngô nói người ông ta phải đi bám theo Diệp
Lan đều chết hết, không còn một ai.”
Hắn vốn đã không tín nhiệm cô rồi, bây giờ còn nhiều ngày không có một tin tức nào nên càng nghi ngờ hơn.
“Cô ấy đã gửi tin xác nhận với tôi rồi, nói người của chúng ta cũng chết hết, chỉ còn một người sống.” Hoắc Hoành nhét điện thoại vào túi.
Dư Xuyên ngẩn ra: “Cô ta giữ lại một người?”
Chuyện này đúng là ngoài dự đoán của hắn. Cũng có nghĩa là cô gái này vẫn luôn làm việc trong phạm vi theo dõi của thuộc hạ hắn.
Nhưng dù vậy, sự nghi ngờ và phòng bị trong lòng hắn vẫn không giảm đi.
“Được rồi, vậy tôi sẽ đợi xem rốt cuộc cô ta có thể mang lô hàng kia về không.”
Dư Xuyên thấy việc đã đến nước này, có nói nữa cũng vô dụng, hắn rất mạnh một hơi thuốc rồi ném tàn thuốc vào trong gạt tàn, đứng dậy rời đi.
Vừa xuống tầng, điện thoại của hắn đã vang lên.
Là một số điện thoại lạ.
Bình thường Dư Xuyên không nghe số lạ, nhưng không biết tại sao, có lẽ là khoảng thời gian này tương đối quan trọng nên hắn lại ấn nút nghe, song vì cẩn thận nên không nói gì.
Người bên kia thấy điện thoại im lặng bèn vội vàng giới thiệu: “Ông chủ, là tôi.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Dư Xuyên mới yên tâm, đứng ở cửa cười, nhìn tưởng dịu dàng mà thực sự thì hung ác: “Hóa ra mày là kẻ còn sống à?”
“Vâng.”
“Tại sao nhiều ngày thế rồi mới gọi điện thoại cho tao?” Hắn đổi giọng.
Tên thuộc hạ vội giải thích: “Em bị thương, hơn nữa còn gặp cảnh sát, là cô Diệp cứu em, còn đưa em đến phòng khám chữa bệnh.”
“Bây giờ chúng mày đang ở đâu?”
“Em không biết.” Tên kia trả lời đúng sự thật.
“Mày không biết?” Dư Xuyên híp mắt lại, giọng lạnh lùng.
Hắn bảo đám người này đi theo cô gái kia,
một là để giúp chuyển hàng, hai là canh chừng cô, đề phòng trên đường cô giở trò.
“Mấy ngày qua mày chết rồi đúng không!”
Tên thuộc hạ trả lời thành thật: “Vì cắt đuôi đám cảnh sát kia mà bọn em lệch khỏi lộ trình ban đầu, đường đi cụ thể chỉ có cô
Diệp biết.”
Dư Xuyên khẽ cau mày, vì cắt đuôi cảnh sát mà lệch đường?
Hắn im lặng mấy giây rồi mới hỏi: “Mày nói thật chứ?”
“Vâng, tất cả đều là thật.”
“Cô ta có làm gì khả nghi không?”
“Chắc là không, cô ta liều mạng bảo vệ chỗ hàng kia, nhìn không có vấn đề gì.”
Dư Xuyên hơi do dự, cuối cùng chỉ dặn dò hắn: “Để ý kỹ cô ta cho tao, đừng có để xảy ra chuyện.”
“Vâng, em nhất định sẽ canh chừng cẩn thận.”
Vừa dứt lời điện thoại đã ngắt kết nối.
Tên thuộc hạ gác máy, sau đó mới cúi đầu đi ra khỏi bốt điện thoại, nhưng vừa đẩy cửa ra đã thấy Nhiếp Nhiên đứng ngoài, hắn khựng lại.