Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2242
CÔ NỢ TÔI MỘT MANG
Nhìn bầu trời trên đầu đã sáng trưng,
Nhiếp Nhiên mím chặt môi lại, sắc mặt cũng nặng nề hơn.
Trước đây cô nói với anh rằng bản thân ghét nhất là lừa dối, không ngờ cuối cùng cô lại vì một người ngoài mà lừa anh.
Nhất là người ngoài đó còn là kẻ địch của bọn họ.
Nhiếp Nhiên thà người bị thương là mình còn tốt hơn nợ ân tình của kẻ địch, hơn nữa lại còn vì ân tình này mà lừa gạt giấu giếm người mình yêu nhất.
Cô đứng suy nghĩ một lúc lâu rồi đi ra ngoài, nếu đã làm rồi thì có thế nào cũng phải làm cho trót, bây giờ chỉ có thể trả ân
tình cho Mạc Thừa, rồi không ai nợ ai nữa.
Để tránh lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên cô tìm một cửa hàng quần áo rất nhỏ, mua cho mình một cái áo khoác rồi thêm hai bộ quần áo nam, mua xong vội vàng quay về phòng khám yên tĩnh kia.
Mới về đến cửa, tên thuộc hạ của Mạc
Thừa đã lập tức đứng lên, bước nhanh tới, chất vấn: “Sao cô đi mua quần áo lâu thế?”
“Đi thay cho lão đại của anh đi.” Nhiếp
Nhiên nhét quần áo cùng với hai suất ăn sáng mình tiện tay mua trên đường về cho hắn.
Tên thuộc hạ cũng mệt rồi, nhìn thấy đồ ăn không nói thêm gì nữa, mang quần áo và đồ ăn đi vào trong, để lại Nhiếp Nhiên ngồi cửa trong hàng.
Suốt hai ngày trời mà Mạc Thừa vẫn không khá lên làm Nhiếp Nhiên càng thêm phiền não. Cô đã làm chậm trễ kế hoạch của
Hoắc Hoành rồi, cứ kéo dài chỉ sợ Dự
Xuyên nghi ngờ, đến lúc đó sẽ nguy hiểm đến anh. Nếu như vì trả phần ân tình này cho Mạc Thừa mà làm hại Hoắc Hoành thì cô sẽ hân chết mình!
Vì thế, cô quyết định đợi đến đêm nay, nếu như trời tối mà Mạc Thừa vẫn chưa tỉnh thì cô sẽ đi. Vốn dĩ đưa hắn đến đây đã coi như trả hết nợ rồi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc trời tối dần.
“Không phải ông nói sẽ tỉnh lại nhanh ư?
Sao đến bây giờ vẫn không tỉnh, có phải ông đùa với tôi không? Có tin tôi bắn chết ông không?”
“Không, không phải thế, tôi không… bây giờ cậu ta đã hạ sốt rồi, theo lý thì… theo lý thì phải tỉnh rồi mới đúng.”
“Vậy tại sao đến bây giờ anh ấy vẫn chưa tỉnh?”
“Chuyện này… tôi cũng không biết, cậu ta mất máu quá nhiều, lại còn bị sốt, tôi thật
sự không thể chắc chắn… cầu xin cậu đừng giết tôi… đừng giết tôi…”
Bên tai truyền đến tiếng uy hϊế͙p͙ và chất vấn của tên thuộc hạ kia.
Nhiếp Nhiên không muốn đợi thêm nữa, cô đã đợi đủ rồi.
“Tôi đi mua đồ ăn tối đây.” Cô đứng lên, ném lại một câu rồi đi ra ngoài, định nhân lúc ra ngoài mua đồ ăn, lái xe đi luôn.
Dù sao mấy ngày nay cô cũng luôn mua cơm, tên thuộc hạ kia đã buông lỏng cảnh giác với cô rồi. Nhưng đúng lúc cô đứng dậy chuẩn bị đi thì người đã nằm trên giường hai ngày mở mắt ra, hai người nhìn nhau.
Mạc Thừa bật cười, trêu cô bằng giọng nói yếu ớt khàn khàn: “Vậy mà cô không vứt bỏ tôi, đúng là kỳ tích.”
Bác sĩ và tên thuộc hạ đồng loạt lao từ bên ngoài vào.
“Lão đại, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi! Tốt quá!” Tên thuộc hạ vô cùng kích động.
Nhiếp Nhiên: “Bác sĩ nói anh cần nằm một tuần.”
“Tôi nằm được bao lâu rồi?”
“Hai ngày.”
Mạc Thừa cau mày lại, nhưng lúc nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Nhiếp Nhiên, hắn nhếch mép cười nói: “Bây giờ cô muốn nói gì?”
Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ: “Bây giờ chấm dứt đi.”
“Cô muốn làm gì! Cô đừng hòng làm hại lão đại của tôi!” Tên thuộc hạ giơ súng lên.
Mạc Thừa cười: “Chấm dứt? Cô muốn chấm dứt kiểu gì?”
“Anh ngắn cho tôi một viên đạn, tôi cũng tìm người chữa trị cho anh, chúng ta không ai nợ ai nữa.”
“Cô cảm thấy cô nhân lúc tôi nằm ở đây mang hàng đi là hết nợ à?”
“Hàng vốn là của tôi.”
“Nếu như tôi không ngăn phát súng đó cho cô, cô nói xem cuối cùng hàng sẽ là của ai?
Diệp Lan, cô nợ tôi một mạng.”
Nhiếp Nhiên híp mắt lại.