Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2241
KHÔNG THỂ KHÔNG GIẤU
“Vậy thì khâu đi.” Nhiếp Nhiên thấy vết thương ở lưng hắn rất sâu thì nói.
Bác sĩ tỏ vẻ khó xử: “Nhưng mà… chỗ tôi không có thuốc tế.”
“Anh ta đã ngất rồi, có thuốc tê hay không không quan trọng, ông khâu đi.”
Dù sao cũng không phải là cô khâu, không sao cả.
Bác sĩ nghe vậy liền đi lấy dụng cụ chữa bệnh, chuẩn bị khâu cho Mạc Thừa. Tay ông ta run như bị bệnh Parkinson, kỹ thuật trông không được chuyên nghiệp lắm, đã thế lại còn cao tuổi, có thể tưởng tượng được lần này Mạc Thừa chịu khổ thế nào.
Đầu hắn đổ đầy mồ hôi, chân mày cau chặt lại.
Cho dù đầu óc hắn rất tỉnh táo nhưng không mở nổi mắt, chỉ đành ngoan ngoãn để bác sĩ xử lý.
Sau khoảng nửa tiếng thì khâu xong.
“Bây giờ cậu ta không thể cử động, ít nhất phải nghỉ ngơi một tuần nếu không vết thương sẽ rách ra.” Bác sĩ vừa lau vết máu trên tay mình vừa nói với Nhiếp Nhiên.
Cô nhìn vết thương của hắn. Vết thương này rất sâu, hơn nữa rất ngay ngắn, không có vết đạn đốt cháy da thịt, có thể nhìn ra được là vết dao, chắc hẳn bị chém lúc đánh nhau với người ta.
“Được, tôi biết rồi.” Cô lại lấy một xấp tiền ra đưa cho ông ta: “Đây là tiền chữa bệnh, phần còn lại là số tiền tôi thuê ông, trước khi anh ta tỉnh, ông không được mở cửa, nếu không…”
Cô lại sờ khẩu súng bên hông mình khiến bác sĩ run lên, vội gật đầu: “Tôi hiểu, tôi hiểu.”
Giải quyết xong ông ta, cô đi ra ngoài.
“Anh nhớ chăm sóc cho lão đại của anh.”
Cô dặn dò tên thuộc hạ đang ngồi trên ghế lái trông hàng rồi bỏ đi.
Hắn vội xuống xe gọi: “Cô thì sao? Có phải cô định mang đồ chạy đi không? Tôi nói cho cô biết, đừng hòng!”
Nhiếp Nhiên nhìn hắn như nhìn kẻ ngu:
“Tôi đi mua quần áo cho lão đại của anh, chẳng lẽ anh định để anh ta mặc bộ quần áo rách nát kia à?”
Lúc này trời vừa hứng sáng, vẻ mặt cô trong sương mù đầu mùa đông càng thêm lạnh lùng.
Tên thuộc hạ nói: “Tốt nhất là cô đừng có nghĩ đến chuyện chạy trốn! Nhưng cô chạy cũng không sao, dù sao hàng cũng ở đây.”
Hiếm khi thấy hắn thông minh như vậy,
Nhiếp Nhiên cười lạnh rồi rời đi.
Cô tìm một quán ăn sáng ăn tạm chút gì trước, cả đêm vật lộn với Mạc Thừa nên bây giờ cô hơi đói rồi, trời lại còn lạnh nên cô thật sự muốn ăn ít đồ lót dạ, làm nóng người mới được.
Nơi này có rất ít người sinh sống, không sầm uất như thành phố lớn, hàng quán đều không mở cửa sớm nên cô tranh thủ lúc này tìm một chỗ yên tĩnh gọi điện thoại cho Hoắc Hoành. Không biết có phải trùng hợp không mà chuông vừa vang lên anh đã nghe máy, giống như luôn đợi điện thoại của cô.
“Sao rồi, em đến rồi à?” Anh trầm giọng nói.
Nhiếp Nhiên đứng ở trong một con hẻm nhỏ, trả lời: “Không, em bị lệch đường, bây giờ chắc đang ở một thị trấn nhỏ gần đó.”
“Có chuyện gì thế, sao tự dưng lại đi lệch?”
Hoắc Hoành nâng cao giọng.
“Em bị Mạc Thừa đuổi theo.”
“Vậy em có sao không? Bây giờ an toàn chứ? Có cần anh phải người tới giúp em không?”
“Không cần, hắn… bị em cắt đuôi rồi, có điều bây giờ xe của em đã bị lộ, lại đi lệch đường nên phải mất một hai ngày nữa mới đến được, em xin lỗi vì đã ảnh hưởng đến anh.”
Lúc nói đến Mạc Thừa, cô dừng lại mấy giây, cuối cùng vẫn lựa chọn giấu anh.
Thật ra cô biết mình không nên làm thế, nhưng rồi vẫn làm.
Có lẽ cô biết nếu nói ra, Hoắc Hoành sẽ lo lắng cho mình, hơn nữa phản đối mình làm như vậy.
Nhưng mà…
Mạc Thừa đã cứu cô.
Cho nên cô chỉ có thể giấu anh.
“Chỉ cần em an toàn, tất cả đều không phải là vấn đề, vả lại anh đâu có giới hạn thời gian với em.” Hoắc Hoành thả lỏng, không còn căng thẳng như vừa rồi nữa.
Nhiếp Nhiên cau mày: “Không?”
“Ừ, anh sợ không thành công nên vẫn chưa liên lạc.”
“Khi nào ra khỏi thành phố em sẽ báo cho anh, lúc đó anh có thể liên lạc.”
“Được, nhưng em phải cẩn thận, an toàn của em quan trọng hơn tất cả.” Anh dặn đi dặn lại.
Nhiếp Nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng:
“Yên tâm đi, em hiểu.”
Nói xong cô cúp điện thoại. Nhưng sau đó lại cảm thấy áy náy bởi vì đã lừa gạt anh.