Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2240
RƯỢU MỜI KHÔNG UỐNG MUỐN UỐNG RƯỢU PHẠT
“Vậy còn đợi gì nữa, mau lên!
Mau đưa đến bệnh viện đi!”
Hắn không quan tâm được đến hành động của cô vừa rồi nữa, lo lắng giục.
Nhiếp Nhiên lái cái xe vừa trộm được tiếp tục đi về phía trước.
Bởi vì có xe mới nên cô đổi hướng đi vào đường lớn.
Nhưng vì thay đổi lộ trình, không rõ hoàn cảnh nơi này nên cô đi rất cẩn thận, cố
gắng tránh camera giám sát kẻo bị cảnh sát chú ý.
Đêm đen dần dần lui đi.
Nhiếp Nhiên nhân lúc trời còn chưa sáng tăng tốc lái về phía trước. Cuối cùng trước khi trời sáng xe cũng đến được một thành phố nhỏ, tìm được một phòng khám vô cùng tồi tàn.
Với vết thương này, họ không thể đến bệnh viện lớn, bác sĩ nhìn thấy nhất định sẽ báo cảnh sát.
Nhiếp Nhiên bảo tên thuộc hạ kia xuống xe gõ cửa. Hắn đập mạnh lên cửa, may mà nơi này vắng nên không sao. Đèn trong nhà sáng lên, giọng một người đàn ông truyền đến: “Ra đây ra đây, ai thế, đêm hôm rồi…”
Cửa vừa mở ra, tên thuộc hạ kia đã xông vào.
Bác sĩ lớn tuổi đeo kính lão trong nhà thấy có người lạ đột nhiên xông vào thì giật mình: “Cậu… cậu làm gì thế?”
“Ngoan ngoãn đi, nếu dám hô lên tôi sẽ bắn chết ông!” Tên thuộc hạ ngu xuẩn vừa vào nhà đã dí súng vào ông ta.
Nhiếp Nhiên thở dài, sao Mạc Thừa lại tìm người như vậy làm thuộc hạ chứ, đúng là chỉ thêm phiền.
Cô xuống xe, nửa ôm nửa kéo Mạc Thừa vào.
Tên thuộc hạ vội đi lên giúp.
Đến khi vào nhà rồi, cô mới thấp giọng nói với hắn: “Ra ngoài trông xe kẻo xảy ra chuyện.”
“Dựa vào cái gì…”
Còn chưa nói xong đã thấy Nhiếp Nhiên ngẩng đầu lên cười như không cười hỏi:
“Hay là anh định bảo tôi đi trông?”
“Cô mơ đi!”
Để cô đi trông?
Thế thì khác nào thả cho cô đi!
Trước khi đi hắn còn quay lại cảnh cáo:
“Cô chăm sóc anh ấy cho tốt, nếu không… hừ hừ!”
Nhiếp Nhiên chỉ cảm thấy buồn cười.
Đợi hắn đi rồi, cô mới nói: “Thật sự xin lỗi, bác sĩ. Người anh em của tôi không xấu, chỉ là làm việc không biết nặng nhẹ, mong ông đừng trách.”
Bác sĩ thấy hai người đẫm máu trên ghế cùng với cảm giác lạnh như băng lúc khẩu súng kia dí vào trán mình, đã sợ lắm rồi, chỉ ngây ngốc gật đầu: “Được… được…”
“Hai người anh em này của tôi đánh nhau với người ta bị thương, ông có thể chữa giúp không, tiền không phải là vấn đề.”
Nhiếp Nhiên thấy ông ta vẫn nhìn chằm chằm hai người đã hôn mê thì không che giấu nữa, thậm chí nói xong còn lấy ví, rút một xấp tiền đưa cho ông ta.
Ông ta đã bao giờ thấy nhiều tiền như vậy đâu, liên tục xua tay: “Không… không được, tôi còn chưa biết bọn họ bị thương
thế nào, không thể nhận tiền ngay được.”
“Không sao, bọn họ đánh nhau bị thương ngoài da mà thôi, ông chỉ cần cầm máu tiêu viêm, sau đó tiêm ít thuốc hạ sốt là được.”
Nhiếp Nhiên vô cùng quen thuộc với những vết thương do dao và đạn, bệnh lâu thành lương y, nếu không phải là không có dụng cụ, cô hoàn toàn có thể tự xử lý giúp bọn họ.
“Chuyện này…” Bác sĩ vẫn do dự.
Nhiếp Nhiên nhìn đồng hồ, mềm không được chỉ có thể cứng, dù sao tên ngu xuẩn kia cũng đã lôi súng ra từ trước rồi, vì vậy cô rút súng bên hông ra, lắc trước mặt ông ta: “Bác sĩ, ông giúp tôi đi.”
Quả nhiên ông ta sợ tái mặt, vội vàng gật đầu: “Được, được, được, bây giờ tôi sẽ khám cho bọn họ ngay, bây giờ sẽ khám ngay!”
Nói xong ông ta run rẩy đeo kính lão vào, đi đến chỗ hai người kia bắt đầu kiểm tra.
Bởi vì đã qua quá lâu nên máu đông lại, chỉ có thể dùng kéo cắt quần áo ở vùng bị thương ra, sau đó dùng nước ấm làm mềm, lau chùi, cuối cùng vết thương mới lộ ra ngoài.
Theo lý mà nói tên thuộc hạ của Nhiếp
Nhiên bị bắn nặng hơn mới đúng, nhưng sự thật thì ngược lại.
Bởi vì lúc đó ở khá gần nên đạn bắn xuyên qua người hắn, không còn ở trong người, cộng thêm cô kịp thời dùng thuốc tiêu viêm và thuốc cầm máu nên đã không có vấn đề quá lớn, chỉ cần truyền nước, nghỉ ngơi là được.
Mà vết thương ở lưng Mạc Thừa rất lớn, bây giờ còn bị rách ra nên phải khâu lại chứ băng bó căn bản không có tác dụng gì.