Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2239
Ha ha!
Hóa ra hắn muốn kéo theo một cái đệm lưng thật.
Cô chỉ cho là hắn đùa thôi, ai ngờ là cô ngây thơ.
Nếu vừa rồi cô không nói câu chịu trách nhiệm đến cùng kia, có lẽ bây giờ cô đã bị Mạc Thừa bắn chết rồi.
Quả nhiên hắn là người rất khó nhìn thấu.
Một giây trước có thể vì mình mà không để ý đến vết thương cũ, nhào qua cứu mình.
Một giây tiếp theo lại có thể cầm súng sẵn sàng bắn chết mình.
Nhiếp Nhiên nhìn khẩu súng bên hông hắn, sau khi xác định hắn đã hôn mê và tên thuộc hạ bị mình thuần phục kia thì không chú ý, cô định tước khẩu súng đi.
Song vừa mới đặt tay lên hông hắn đã thấy Mạc Thừa vốn đang nhắm mắt cau chặt mày lại, giữ lấy tay cô.
Nhiếp Nhiên giật mình, lập tức dừng tay.
Cô sợ Mạc Thừa đang lừa mình.
Nhưng mấy giây sau, cô khẽ cử động tay, lại thấy cái tay kia thả lỏng ra.
Nhiếp Nhiên nhẹ thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là phản xạ có điều kiện thôi.
Đúng lúc này, tên thuộc hạ đã đi chuyển hàng xong quay lại, xem ra là định đưa Mạc Thừa sang xe mới.
Nhiếp Nhiên không dám để hắn chú ý, chỉ đành tạm thời từ bỏ khẩu súng, vòng tay qua eo Mạc Thừa, muốn đưa hắn ra khỏi xe.
Nhưng còn chưa kịp làm thì tên thuộc hạ kia đã đẩy cô ra, căm hận nói: “Không cần cô giúp, tránh ra!” Dễ thấy hắn vẫn còn tức giận vì vừa rồi Nhiếp Nhiên vặn cổ tay hắn.
Nhiếp Nhiên không phản đối, dù sao bây giờ Mạc Thừa đã ngã xuống rồi, một tên thuộc hạ như hắn không đáng nhắc đến, còn không bằng giữ lại coi như nhân công.
Đến khi hắn bố trí xong xuôi, Nhiếp Nhiên mới nói: “Anh lái xe đến một chỗ vắng bỏ đi, đừng để bị ai phát hiện.” “Sao tôi phải lái, ngộ nhỡ cô chạy thì làm thế nào?” “Anh thấy nếu tôi muốn chạy thì anh cản được à?” Nhiếp Nhiên cười lạnh, ngồi trên ghế lái, không đóng cửa.
“Cô!” Tên kia dù không cam lòng thì cũng chẳng thể làm gì được.
Ai bảo người ta có bản lĩnh chứ?
Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng cảm thấy bực bội, cứ đứng đực ra đó không nhúc nhích.
Nhiếp Nhiên cau mày, quát: “Mau làm việc đi, nếu không chữa trị thì lão đại của anh sẽ chết thật đấy!” “Vậy tại sao không đưa anh ấy đi chữa trị trước?” Hắn gân cổ lên cãi lại.
Nhiếp Nhiên liếc hắn: “Cái xe này đã bị lộ rồi, không đi đường lớn được, tìm phòng khám kiểu gì?” Hắn á khẩu không trả lời được, cuối cùng đành ngoan ngoãn lái xe đi bỏ.
Mà Nhiếp Nhiên nhân lúc này nghiêng người qua muốn tước súng của Mạc Thừa.
Lúc đến gần, cô thấy sắc mặt hắn đỏ ửng không bình thường, hơn nữa hô hấp còn nặng nề nên vội giơ tay sờ trán hắn.
Sốt rồi!
Vết thương cũ bị rách, lại thêm vết thương mới, hơn nữa không kịp thời cầm máu chống viêm, đúng là rất dễ nhiễm trùng và bị sốt.
Chết tiệt, lúc này cô còn không tìm được phòng khám thì hắn sẽ chết thật.
Đúng là ra đề khó cho cô rồi.
“Cô đang làm gì thế hả!” Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng quát.
Nhiếp Nhiên quay lại, thấy thuộc hạ của Mạc Thừa đã về.
Có lẽ là sợ mình chạy mất nên hắn vứt xe cách đây không xa rồi quay lại luôn.
Nguồn : we btruy en onlin e.com Hắn nghĩ ra đủ loại giả thuyết, trong đó khả năng lớn nhất chính là cô lừa mình, bỏ mình lại, lái xe đi.
Nhưng không ngờ… là… cô ta lại nằm bò lên người lão đại nhà mình.
Cô ta nhân lúc lão đại hôn mê…
Nghĩ tới đây, hắn giận đỏ mặt lên như gan lợn, giống như chính mình bị cưỡng bức vậy.
“Cô… cô… không được động vào lão đại của tôi!” Nhiếp Nhiên nhìn vẻ mặt hắn cùng với câu nói kia… biết ngay hắn hiểu lầm rồi.
Vì thế, cô bò xuống khỏi người Mạc Thừa, âm thầm nhét khẩu súng vào thắt lưng, nói với hắn: “Lão đại của anh bị sốt rồi, mau lái xe đi, nếu còn kéo dài thì sẽ thành kẻ đần mất.” Tên thuộc hạ biến sắc.