Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2238
TÔI SẼ CHỊU TRÁCH NHIỆM ĐẾN CÙNG
“Chỉ bị thương ở vai? Ha ha!”
Nhiếp Nhiên cười lạnh.
Thật ra vết thương trên vai hắn không tính là quá nghiêm trọng, máu đã khô lại rồi, chỉ là quần áo dính máu nên nhìn hơi đáng sợ thôi.
Thứ đáng sợ nhất là vết thương trên lưng hắn, chắc là mới bị thương ở đó không lâu, vẫn còn băng bó, nhưng vừa rồi vì cứu cô nên bị rách ra, máu thấm ra ngoài, hơn nữa chậm rãi chảy từ eo xuống, ngấm vào quần.
Quần hắn màu đen, không dễ nhìn ra được, nhưng cô ngửi mùi thì biết là không ít máu. Nếu không vừa rồi cô cũng không ngửi thấy mùi máu tanh nồng đến vậy.
Tên này bị thương nặng thế còn dám nhào qua cứu mình…
Ơn cứu mạng này lại càng thêm nặng.
Nhiếp Nhiên nhìn hắn chằm chằm, đáy mắt mang theo nghiên cứu và nghi ngờ, cô không hiểu Mạc Thừa đang nghĩ gì trong đầu.
Hoắc Hoành nói tác phong làm việc của hắn rất giống mình, nhưng Nhiếp Nhiên cảm thấy hoàn toàn không giống, nếu giống thì cô thật sự không hiểu Mạc Thừa ngăn phát súng kia với mục đích gì.
Nếu là cô, cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện này.
Dù sao Mạc Thừa cũng nói với cô là đến biên giới sẽ giải quyết cô, ở trong mắt hắn, cô phải là người chết rồi mới đúng.
Cứu một người chết không phải là rất lạ sao?
Thậm chí cứu xong còn giấu chuyện mình bị thương sắp chết, cả đường không nói gì.
Chuyện này là sao?
“Mạc Thừa, không phải là anh biết mình sắp chết cho nên muốn liên lụy đến tôi đấy chứ?” Nhiếp Nhiên lạnh lùng hỏi.
“Này, lão đại của chúng tôi không…”
Mạc Thừa đã cong môi cười: “Bị cô phát hiện rồi.”
Cô nói: “Vết thương rất sâu, anh cứ tiếp tục thế này nhất định sẽ sốc chết vì mất máu quá nhiều.”
“Vậy không phải là đúng ý cô à?”
Mặc dù mất máu nhiều những ánh mắt hắn vẫn sắc bén như cũ.
Nhiếp Nhiên ngẩn ra mấy giây mới hiểu ý hắn, cô cười: “Đúng vậy, bây giờ chỉ cần
chờ anh cạn máu là tôi an toàn.”
“Cô dám! Cô không chữa khỏi cho lão đại, tôi sẽ giết cô!” Tên thuộc hạ kia nổi giận, lại rút súng ra dí vào huyệt thái dương Nhiếp
Nhiên.
Tối hôm nay đây là lần thứ hai Nhiếp
Nhiên bị thuộc hạ của Mạc Thừa dí súng vào đầu, lần đầu tiên có một lòng tập trung vào xe cảnh sát nên không phản ứng gì, mà lần này cô không thể dễ dàng bỏ qua cho hắn được.
“Có phải tôi không đánh lại nên anh cảm thấy tôi dễ bắt nạt đúng không?” Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn qua gương chiếu hậu.
Hắn mới mấp máy môi, còn chưa kịp nói gì đã thấy mắt hoa lên, sau đó là cơn đau mãnh liệt truyền từ cổ tay đến.
Hóa ra trong một giây vừa rồi, cô đã tước khẩu súng đi đồng thời vặn tay hắn.
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên trong xe giống như giết heo. Hắn che cái tay đã rũ xuống của mình, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.
Nhiếp Nhiên lạnh lùng cười: “Còn dám dí súng vào đầu tôi, tôi sẽ bẻ đầu anh làm bát hương cho lão đại anh.”
Lúc này lửa giận trong lòng Nhiếp Nhiên mới dịu đi một chút.
Nếu không phải vừa rồi tên ngu này nhảy lên thì không đến nỗi thu hút cảnh sát.
Không biết Mạc Thừa nghĩ như thế nào mà tìm thuộc hạ ngu xuẩn như vậy.
Nhiếp Nhiên quay sang nhìn Mạc Thừa, thấy sắc mặt hắn trắng như tờ giấy.
Cô ngồi im không ngừng suy nghĩ.
Nói thật, bây giờ là lúc tốt nhất để giải quyết hai chuyện ngoài ý muốn này. Mạc
Thừa và thuộc hạ của hắn đều bị thương, cô hoàn toàn có thể đạp cả hai xuống xe, sau đó bỏ đi.
Với năng lực bây giờ của hắn, căn bản không thể đọ với mình.
Nhưng vì ơn cứu mạng nên cô lại không thể làm thế.
Mâu thuẫn, bế tắc khiến cô cau mày lại.
Im lặng một lát, cô lái xe lao nhanh về phía trước, hình như đã hạ quyết tâm rồi.
“Quyết định rồi à?” Mạc Thừa cười hỏi.
“Ừ.” Nhiếp Nhiên trầm giọng nói: “Chuyện nào ra chuyện nấy, anh cứu tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
Mạc Thừa khinh thường xì một tiếng.
Nhưng hắn không đấu võ mồm với cô mà ngồi im, thả lỏng cái tay để ở hông ra.