Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2237
ƠN CỨU MẠNG
Trong mắt Nhiếp Nhiên xen lẫn chút phức tạp.
Hắn lại cứu cô, lần này chuyện hơi khó giải quyết rồi.
Cô luôn muốn vào biên giới là bởi vì Hoắc
Hoành và người Quân khu 9 mai phục ở đó, cho nên dù có giận dữ thế nào, cô cũng luôn nhịn, mục đích lớn nhất là đưa Mạc
Thừa về, sau đó bắt hắn lại.
Giải quyết cả Dư Xuyên và Mạc Thừa, thế thì một mình Trì Tranh Bắc cũng không trụ được bao lâu.
Những dự định tốt đẹp lại vì viên đạn này mà loạn hết lên.
“Sao thế, định lấy thân báo đáp à?” Mạc
Thừa thấy cô nhìn chằm chằm mình thì
cau mày lại giống như lo lắng, nhếch mép cười với cô.
Nhiếp Nhiên ngước mắt lên nhìn vào mắt hắn, vẫn cau mày nhưng giọng không còn cáu kỉnh và lạnh lùng như lúc nãy nữa:
“Đừng có nằm mơ.”
Nói xong cô lại khởi động xe, đi tiếp.
Nếu chỉ bị thương ở vai, cô cảm thấy không cần thiết phải tìm một chỗ khám bệnh chữa trị cho hắn, tìm hiệu thuốc mua ít thuốc cầm máu và thuốc tiêu viêm là được rồi.
“Bây giờ đã không thể dùng cái xe này nữa, tôi nhất định phải tìm cái khác.” Nhiếp
Nhiên nói với hắn.
Nhưng Mạc Thừa vẫn không để ý: “Tôi nói rồi, cô cầm vô lăng, tất cả theo cô.”
Nhiếp Nhiên quay sang nhìn hắn, Tên này dám mặc kệ cô, hoặc là vì tín nhiệm cô, hoặc là vì bị thương.
Mà cô nghiêng về vế sau hơn.
Nhưng nếu hắn thật sự ỷ vào cái cớ này muốn sai bảo cô thì đúng là quá ngây thơ rồi.
Có ơn phải trả là tính của cô, nhưng không có nghĩa là đối phương muốn làm gì thì làm.
Xe chạy nhanh trên đường, Nhiếp Nhiên cũng tìm cơ hội kiếm cái xe khác. Chỉ tiếc là cô lái đến vùng quá hẻo lánh, cả con đường hoang vu không có gì cả, đừng nói là ô tô, ngay cả xe đạp cũng không có.
Nhiếp Nhiên chỉ đành vòng xung quanh tìm xe.
Thời gian chậm rãi trôi qua mà vẫn không tìm được.
Nhưng cô lại ngửi thấy mùi lạ, cau mày lại.
Kít! Tiếng phanh gấp vang lên trên con đường yên tĩnh.
Người trong xe bị va vào kính chắn gió.
Sắc mặt Mạc Thừa đen sì. Hắn chưa kịp lên tiếng, tên thuộc hạ sau lưng đã nổi giận:
“Mẹ kiếp, có phải cô muốn giết chết lão đại của tôi không hả!”
Sau đó hắn vội tiến lên cẩn thận để lấy
Mạc Thừa.
Mạc Thừa dựa vào ghế, vẻ mặt u ám nhưng vẫn cười, nhìn thế nào cũng cảm thấy lạnh lùng: “Hình như lần này tôi không nói gì đúng không?”
Nhiếp Nhiên nói: “Cởi áo ra.”
Trong xe lập tức im phăng phắc, ngay cả tên thuộc hạ kia cũng ngẩn ra.
Mấy giây sau Mạc Thừa mới bật cười: “Cô định nhân lúc này sàm sỡ tôi à? Chậc chậc, không ngờ cô lại là người như thế.”
“Hoặc là anh tự cởi, hoặc là tôi cởi giúp anh.”
Đáy mắt Mạc Thừa lóe lên vẻ khác thường, nhưng nhanh chóng khôi phục như cũ, trêu cô: “Cô muốn cưỡng ép à? Không nhìn ra đấy nhỉ.”
Nhưng Nhiếp Nhiên không hề quan tâm đến hắn, cô giơ tay ra.
Tên thuộc hạ vội ngăn cản: “Cô làm gì thế!
Không được động đến lão đại của tôi!”
Nhiếp Nhiên thấy dáng vẻ ngu xuẩn của hắn thì chỉ muốn bắn chết hắn luôn: “Lão đại của anh sắp chết rồi! Nếu anh còn lại nhải, cẩn thận tôi không khách sáo với anh nữa đâu.”
“Tôi bị thương ở vai mà cũng chết được? Ai dạy cô học thế, nên lôi đi chôn mới đúng.”
Mạc Thừa phì cười.
“Vậy sao, đừng để cuối cùng tôi phải tự tay chôn anh.”
Cô giơ tay ra muốn lột áo hắn.
Mạc Thừa chưa bao giờ bị cô gái nào đối xử mạnh bạo thế này, càng cười lớn hơn:
“Tôi nói rồi, nếu như tôi chết, nhất định sẽ kéo theo cô. Nếu như cô muốn chôn tôi, vậy cô cũng phải chuẩn bị một miếng đất đi.”
Nhiếp Nhiên không quan tâm đến hắn, lập tức kéo áo hắn xuống. Lúc cái áo kia tuột xuống, vẻ mặt cô sầm lại, môi cũng mím chặt.