Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2234
“Câm mồm!” Cô lạnh lùng quát.
Mạc Thừa cười lớn: “Nếu như không được thì nhớ hô lên với tôi, kẻo lại bị bắt.” “Tôi nói trước với anh, bây giờ tâm trạng tôi không tốt, đừng có động vào tôi.” Bây giờ hai người bọn họ đang cùng một đội, không thể mâu thuẫn với nhau.
Nhưng cô rất muốn giết hắn.
Mạc Thừa thu lại ý cười, hắn có cảm giác bây giờ tâm trạng cô thật sự không tốt, phải nói là vô cùng không tốt. Mà tâm trạng này còn không phải là do những cảnh sát kia mang đến.
Mạc Thừa híp mắt: “Cô đúng là đồ dữ dằn.” Nói xong câu này, hắn không nói gì nữa.
Lúc này lửa giận trong lòng cô mới dịu đi một chút. Cô nhìn chằm chằm cái xe trong gương chiếu hậu, thật ra không phải cô không cắt đuôi được người phía sau, chỉ là không muốn bị lệch khỏi kế hoạch thôi.
Nhưng bây giờ xem ra cô sai rồi, hơn nữa sai quá rồi.
Cô một lòng nghĩ đến mười năm của Hoắc Hoành, nhưng quên mất nếu như cô không còn sống trở về thì kế hoạch của Hoắc Hoành cũng sẽ bị hỏng, hơn nữa còn có thể sẽ mất cả cô.
Vụ mua bán này không có lợi.
Cô không do dự nữa, nếu đã sai rồi thì không thể sai đến cùng, cô phải cứu vãn lại.
Cho dù lệch khỏi kế hoạch ban đầu, nhưng cô tin Hoắc Hoành nhất định sẽ có kế hoạch B, bây giờ cô chỉ cần thoát khỏi tay cảnh sát là được.
Cô từng được huấn luyện lái xe, những cảnh sát kia không phải đối thủ của cô, nếu Lệ Xuyên Lâm ra tay có lẽ còn bám sát được một khoảng thời gian.
Tiếng động cơ lại vang lên, xe lao nhanh về phía trước.
Cô không đi theo con đường gần với biên giới nữa mà chuyển sang đường ngoằn ngoèo, như vậy sẽ dễ dàng hất bỏ đối phương.
Trong đêm tối, chiếc xe lao đi như mũi tên.
Những pha cua gắt đẹp mắt khiến xe cảnh sát phía sau hít no khói.
Lệ Xuyên Lâm biết rằng cô đã nghiêm túc rồi.
“Mẹ kiếp, con nhỏ này lái xe ngang tàng thật.” Cảnh sát lái xe bắt đầu lại nhanh hơn.
Nhưng Lệ Xuyên Lâm biết anh ta có nhanh thể nào cũng không bằng Nhiếp Nhiên.
Lệ Xuyên Lâm không có ý ra tay khiến cảnh sát nữ kia cực kỳ khó chịu. Cô ta biết trong đám người này, đội trưởng Lệ lái xe lợi hại nhất. Nhưng mãi mà anh ta không ra tay, chứng tỏ muốn giúp cô gái kia.
Thời gian chậm rãi trôi qua, hai chiếc xe dần dần cách xa nhau hơn.
Sau mấy đoạn rẽ, xe cảnh sát rõ ràng không theo nổi Nhiếp Nhiên.
“Anh mau đuổi theo đi!” Cảnh sát nữ giục.
Đầu cảnh sát lái xe đầy mồ hôi, dễ thấy đã rất mệt mỏi với màn thi đấu này: “Chân ga đã đạp hết cỡ rồi, tăng tốc qua chỗ rẽ sẽ rất dễ lật xe.” Cô ta không nói thêm được gì nữa.
Nhiếp Nhiên xoay vô lăng hết cỡ rẽ vào con đường ngoằn ngoèo bên phải, Mạc Thừa nhướng mày lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười hứng thú.
Cô gái này lái xe giỏi ghê.
Cái xe phía sau hoàn toàn không theo kịp tốc độ của bọn họ, cứ trơ mắt nhìn miếng thịt đã đến miệng bay đi.
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Đáng tiếc mới thở được một nửa đã có tiếng súng vang lên, sau đó Mạc Thừa hô lớn: “Cẩn thận!”
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com