Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2233
TẤT CẢ BỊ XÁO TRỘN
Đám người trong xe cảnh sát thấy cái xe kia đột nhiên tăng tốc lao vút qua, ai cũng ngẩn ra.
Cảnh sát nữ Tiểu Vương hô lên: “Quả nhiên bọn chúng có vấn đề! Tôi vừa nhìn thấy người ngồi bên cạnh cô ta chính là
Mạc Thừa!”
Nói xong cô ta nhìn Lệ Xuyên Lâm.
Vừa rồi người bảo dừng xe là cô ta, bởi vì tức giận nên cô ta bực bội nhìn chằm chằm cái xe phía sau, hận không thể dùng ánh mắt chọc thủng người trong xe hai lỗ.
Nhưng không ngờ hình như trong cái xe đó xảy ra chuyện, cô ta thấy có thêm người xuất hiện bên trong kính chiếu hậu nên nhìn kỹ, phát hiện có người dí súng vào
đầu cô gái kia, hơn nữa còn thấy cả Mạc
Thừa.
Vì vậy cô ta vội vàng hô dừng xe.
Lệ Xuyên Lâm vốn không muốn để ý đến cô ta, sao anh ta không biết chút tâm tư của cô ta, vì thế cho là cô ta cố ý làm khó
Nhiếp Nhiên nên mới nhắc đến Mạc Thừa.
Ai ngờ vừa rồi anh ta cũng nhìn thấy Mạc
Thừa xuất hiện ở trên xe của Nhiếp Nhiên thật.
Rốt cuộc Nhiếp Nhiên đang làm gì thế, sao tự dưng lại liên quan tới Mạc Thừa?
Chẳng lẽ nhiệm vụ lần này của cô là bắt
Mạc Thừa à?
Nhưng phía trên không hề nói có người nằm vùng?
Chỉ mấy giây ngắn ngủi mà đầu óc Lệ
Xuyên Lâm đã rối hết lên.
Anh ta không biết bây giờ Nhiếp Nhiên đã bị bại lộ thân phận chưa, cũng không biết
Nhiếp Nhiên đóng vai trò gì, càng nguy hiểm hơn là hôm qua lúc anh ta đang truy đuổi Mạc Thừa, xe của cô lại đột nhiên tông vào xe anh ta.
Cho nên anh ta không biết Nhiếp Nhiên giúp hắn chạy trốn, hay là vô tình tông phải mình.
Có lúc anh ta cảm thấy cô chính là một phiền phức.
Ngay từ lần đầu tiếp xúc với cô, anh ta đã cho là thế rồi.
Lúc anh ta đang nhức đầu thì cảnh sát nam ngồi phía trước lên tiếng tán dương:
“Được lắm Tiểu Vương, tinh mắt đấy.”
Cô ta đắc ý hếch cằm: “Chứ sao nữa, may mà vừa rồi tôi luôn để ý cái xe kia, phát hiện cô ta giấu người phía sau, nếu không chúng ta sẽ bỏ lỡ mất.”
Ý ám chỉ của cô ta quá rõ ràng, mọi người liếc Lệ Xuyên Lâm rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
“Đội trưởng Lệ, chúng ta có cần đuổi theo không?” Một cảnh sát trẻ tuổi hỏi.
Cảnh sát lớn tuổi cốc lên đầu cậu ta.
Thằng nhóc này ngốc à?!
Có ai hỏi như thế không?
Mạc Thừa là nhiệm vụ phía trên giao cho, nếu Lệ Xuyên Lâm nói không đuổi thì bát cơm cũng mất luôn.
Lệ Xuyên Lâm lạnh giọng nói: “Đuổi.”
Nhưng anh ta không định đích thân lái xe đuổi theo.
Anh ta biết cô có dự định gì, nhưng hy sinh
Mạc Thừa được chứ không thể hy sinh thân phận và tính mạng của cô.
Cho nên anh ta quyết định từ bỏ.
Vì vậy, Lệ Xuyên Lâm ngồi im ở phía sau nhìn xe cảnh sát tăng tốc đuổi theo chiếc xe kia.
Tốc độ của Nhiếp Nhiên rất nhanh, mấy lần bọn họ suýt nữa đã bị cô cắt đuôi ở chỗ rẽ, nhưng Nhiếp Nhiên không thể lao vào trạm thu phí bằng tốc độ này, vì vậy chỉ có thể đi đường nhỏ.
Nhưng đường nhỏ lại không dẫn đến biên giới.
Theo kế hoạch ban đầu thì sáng ngày kia sẽ có thể đến đường biên giới, sau đó liên hệ với Hoắc Hoành, hợp tác cùng người Quân khu 9 dụ Dư Xuyên ra, bắt trọn cả mẻ.
Nhưng bây giờ đi lệch hướng cũng có nghĩa là không thể đến biên giới đúng giờ.
Mę kiếp!
Nghĩ tới đây, đáy mắt cô càng thêm u ám, lại đạp mạnh chân ga.
Mạc Thừa thấy sắc mặt cô khó coi, tưởng là cô phiền não vì đám cảnh sát bám chặt phía sau, định nghĩ xem nên trêu cô thế nào.