Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2235
AI CHO CÔ TỰ Ý HÀNH ĐỘNG!
” Ai bảo cô dùng súng!”
Trong xe cảnh sát vang lên một tiếng quát lạnh lùng, người quát câu này chính là Lệ Xuyên Lâm.
Người từ trước đến giờ lạnh nhạt với mọi người lại nổi giận sau khi thấy cấp cưới của mình nổ súng, anh ta túm lấy cổ áo cô ta kéo lại. Động tác của anh ta vô cùng thô lỗ, hoàn toàn không để ý đối phương có phải là con gái không, cảnh sát nữ không kịp phản kháng, bị đập vào cần số, đau đớn cau mày lại.
Mọi người trong xe giật mình, vội phanh gấp.
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Lệ Xuyên
Lâm, cảm thấy cổ họng khô khốc, không nói được một câu.
Bầu không khí trong xe lạnh như băng.
Cảnh sát nữ hoàn hồn lại, cau mày trả lời:
“Không dùng súng thì bọn chúng sẽ chạy mất! Hơn nữa tôi dám cam đoan vừa rồi tôi đã bắn trúng đối phương!”
Vốn dĩ thấy cô ta bị đập vào cần số, Lệ
Xuyên Lâm đã lấy lại lý trí rồi, nhưng nghe thấy cô ta nói thế, anh ta lại không áp chế được lửa giận nữa.
“Không có mệnh lệnh của tôi, ai bảo cô nổ súng!”
Lệ Xuyên Lâm thật sự muốn đạp cô ta xuống xe.
Lúc ấy anh ta thấy rất rõ viên đạn kia lao về phía Nhiếp Nhiên. Tim anh ta nhảy lên, chỉ sợ cô sẽ xảy ra chuyện.
người tốt. Thật ra đạo lý này không hề sai, chỉ là… chuyện gì cũng có ngoại lệ!
Nhưng Lệ Xuyên Lâm lại không thể nói với đám người này rằng trong đó có người của chúng ta, dù sao cấp trên cũng không dặn dò, hơn nữa thân phận gián điệp nhạy cảm, anh ta không thể tùy tiện nói: “Vậy nếu như trong xe có con tin thì sao?”
Cảnh sát nữ giận dữ nói: “Suy cho cùng là anh cảm thấy cô ta vô tội! Anh có ý tứ với cô ta!”
Lệ Xuyên Lâm sửng sốt, biết ngay cô ta hiểu lầm mình nhưng anh ta không giải thích, bởi vì không cần thiết, hơn nữa thái độ của cô ta vô cùng kém: “Nếu như cô không thể có trạng thái tâm lý một cảnh sát nên có thì xuống xe, về Cục Cảnh sát viết bản kiểm điểm đi!”
“Anh đuổi tôi đi?”
Nguồn : we btruy en onlin e.com
Rõ ràng là vì bắt tội phạm bỏ trốn nên cô ta mới nổ súng, kết quả lại phải về viết bản kiểm điểm.
Chuyện này không công bằng!
“Đội trưởng Lệ, không đến nỗi thế chứ…”
Cảnh sát bên cạnh nói giúp.
Mấy cảnh sát khác đều phụ họa: “Đúng vậy đội trưởng Lệ, Tiểu Vương cũng chỉ muốn giúp thôi, hơn nữa cái xe kia đi nhanh và ổn định như vậy, chắc là không sao đâu.”
Đáng tiếc, Lệ Xuyên Lâm không vì thế mà thay đổi thái độ và suy nghĩ của mình: “Tôi không cần một cấp dưới không phục tùng mệnh lệnh.”
Cô gái kia bùng nổ: “Tôi cũng không cần một người ôm tâm tư riêng với tội phạm làm lãnh đạo của mình.” Nói xong, cô ta quay sang người bên cạnh: “Tôi muốn xuống xe!”
Cảnh sát kia giật mình, theo bản năng định ấn chốt mở cửa, may mà cảnh sát lớn tuổi
nhanh tay giữ lại, đồng thời cảnh cáo cô ta:
“Tiểu Vương, cô đừng có làm bậy!”
Nhưng cô ta không nghe, vẫn gân cổ lên:
“Tôi nói rồi, tôi muốn xuống xe!”
“Nơi này là vùng hoang vu, cô xuống xe sẽ phải đi bộ về.” Cô gái này cũng thật bướng bỉnh, ỷ vào ba mình là lãnh đạo mà dám nói với đội trưởng như vậy.
Nhưng đội trưởng Lệ từ trước đến giờ không sợ lãnh đạo, cô ta làm vậy chính là tự đâm đầu vào chỗ chết.