Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2232
THÀNH CÔNG HAY THẤT BẠI LÀ Ở LẦN NÀY
Mạc Thừa ngẩng đầu lên nhìn cái xe cảnh sát đã đi qua bọn họ, cảm thán: “Tôi phát hiện cô rất gan dạ, thế mà họ bị cô thừa nước đục thả câu thật kìa.”
Hắn nhìn cô, bỗng thấy hơi hâm mộ Dư
Xuyên vì có thể khiến cô ngoan ngoãn làm việc cho hắn.
“Nói thật, bây giờ đến bước đường này mà cô vẫn không nghĩ đến việc xin tôi tha cho cô, sau đó làm việc cho tôi à? Nói không chừng tôi sẽ tha mạng cho cô thật.”
Nhiếp Nhiên buồn cười: “Anh cảm thấy bây giờ tình cảnh của ai tốt hơn?”
Cô liếc hắn, ám chỉ bây giờ hắn còn thảm hại hơn mình. Dù sao cái xe cảnh sát cách đó không xa lúc nào cũng có thể bắt hắn đi.
“Cô muốn giao tôi cho cảnh sát?” Mạc Thừa híp mắt lại, nhếch mép cười: “Cô tưởng cô giao tôi ra thì cô sẽ không sao ư? Cô đừng quên trong xe của cô còn có một thùng hàng, chẳng lẽ cô không sợ sau khi tôi nói ra, chúng ta sẽ cùng chết hả?”
Nhiếp Nhiên cũng bật cười: “Dựa vào đâu mà anh cho rằng hàng trong xe là thật, anh đã kiểm tra chưa?”
Mạc Thừa sửng sốt.
Hắn chưa kiểm tra, nhưng đó là vì hắn cảm thấy cô không thể nào trở về tay không, hơn nữa lúc ấy hắn muốn bắt cô, một lòng nghĩ xem ẩn nấp như thế nào để không bị cô cùng với đám cảnh sát kia phát hiện, đầu có quan tâm được đến hàng.
Lúc này, tên thuộc hạ lại tức giận nhảy lên khỏi ghế, dí súng vào huyệt thái dương
Nhiếp Nhiên: “Ranh con, mày dám chơi chúng tao?!”
“Chết tiệt, ai bảo anh đứng dậy! Nằm xuống!”
Không biết có phải hắn bị chập dây thần kinh nào rồi không mà không chịu ngồi xuống, vẫn đứng dí súng vào đầu cô: “Mày dám giở trò với bọn tao, tao phải giết mày!”
“Hắn là gian tế Trì Tranh Bắc cài vào bên cạnh anh đúng không?” Nhiếp Nhiên lạnh lùng hỏi Mạc Thừa.
Mạc Thừa liếc thuộc hạ của mình: “Ngồi xuống.”
“Lão đại! Cô ta vu oan cho em!” Hắn như phát điện, thế nào cũng không chịu nghe lời.
“Chỉ sợ anh nói lần thứ ba cũng vô dụng thôi.” Nhiếp Nhiên đột nhiên lên tiếng.
Mạc Thừa quay lại nhìn thì phát hiện cái xe cảnh sát vốn lái về phía trước đã dừng lại.
“Mạc Thừa, anh nói cho tôi biết, bây giờ tôi nên làm thế nào?” Nhiếp Nhiên hít sâu một hơi, muốn đè nén lửa giận trong lòng.
Mạc Thừa cau mày: “Lao qua.”
“Lao qua? Anh nói nghe nhẹ nhàng nhỉ, chưa tới mười phút nữa là đến một trạm thu phí, lao qua kiểu gì?”
“Cô muốn đi đường lớn?” Mạc Thừa kinh ngạc quay sang nhìn cô.
“Không đi đường lớn chẳng lẽ vẫn đi đường nhỏ? Chỉ có đường này mới đến biên giới nhanh nhất.”
Mạc Thừa nghe mà không bình tĩnh nổi. Rõ ràng là cô điên rồi!
Cho dù người có tác phong làm việc liều lĩnh như hắn thì cũng sẽ không chọn đường này.
Nhưng hắn không biết, Hoắc Hoành đã nói với cô chuyện thiết lập hai trạm gác, các trạm còn lại đều an toàn, có thể yên tâm đi qua, cho nên cô mới không sợ.
Mạc Thừa nói: “Cô mong về thật đấy, không sợ đến đường biên giới tôi sẽ giết cô à?”
“Bây giờ anh nên nghĩ xem cắt đuôi cái xe cảnh sát này kiểu gì thì hơn.”
“Vô lăng trong tay cô, tất cả do cô quyết.”
Nhiếp Nhiên kinh ngạc: “Anh yên tâm về tôi thế à? Không sợ tôi đạp anh một phát cho anh lăn xuống nữa hả?”
“Cô thấy tôi sẽ ngã hai lần ở cùng một chỗ sao?”
“Có chứ.”
“…” Vẻ mặt đắc ý của ai đó hoàn toàn sụp đô.
Nhiếp Nhiên đặt tay lên vô lăng, nhắc nhở:
“Mọi người ngồi cho vững, tôi sắp tăng tốc
lao qua, có thể qua được ải này không phải xem lần này rồi.”
Nói xong, cô đạp mạnh chân ga.
Ầm! Tiếng động cơ vang lên, chiếc xe như mũi tên rời cung lao đi.