Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2229
SAO CÔ TA LẠI Ở ĐÂY!
“Tôi bỗng thấy cho anh bị cảnh sát đuổi bắt cũng không tệ.”
Mạc Thừa nhướng mày: “Sao lại thế?”
“Như vậy tôi có thể quang minh chính đại rung xe chết anh.”
“…” Mạc Thừa trêu cô: “Cô muốn… rung… chết… tôi?”
Nhiếp Nhiên đạp mạnh vào chân phanh, trên con đường trống trải vang lên tiếng phanh xe chói tai. Bánh xe ma sát mạnh với mặt đất tạo thành hai vệt đen. Ngay sau đó cửa xe vang lên hai tiếng đập mạnh, hai tên thuộc hạ xui xẻo đang mơ mơ màng màng ngủ ở phía sau va vào ghế.
Một tên bị thương nặng, cho dù bị va đập cũng chỉ rên rỉ chút thôi, nhưng tên bên cạnh thì vốn không bị thương gì, tức giận ngẩng đầu lên chửi: “Đệch! Lại là chuyện gì nữa!”
Hai lần liên tiếp đang ngủ thì bị phanh gấp, nói thật là ai cũng sẽ khó chịu.
Nhưng vấn đề là hắn không phải lão đại, vừa gầm lên đã bị Mạc Thừa lườm, lập tức như con cừu nhỏ ngoan ngoãn không dám nói gì nữa.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Mạc Thừa hàng phục được thuộc hạ của mình, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy gương mặt khó coi của Nhiếp Nhiên, cùng với việc cái xe dừng ở giữa đường, hắn nhếch mép cười:
“Đùa thôi mà, đừng coi là thật.”
Nhiếp Nhiên quay đầu đi, chuẩn bị lái xe.
Nhưng vừa mới đặt tay lên vô lăng, cô đã siết tay lại, cơ thể cứng đơ. Cùng lúc này,
Mạc Thừa vốn còn cười với cô cũng nghiêm mặt lại. Cả hai đồng loạt nhìn qua gương chiếu hậu rồi mới nhìn nhau.
Mạc Thừa cười: “Miệng cô đúng là linh thật.”
“Muốn nói tôi là miệng quạ đen thì cứ nói thẳng.”
Cô nhìn đèn xe cảnh sát lóe lên trong gương chiếu hậu với vẻ mặt nặng nề.
Chết tiệt, bây giờ Mạc Thừa đang ở cạnh, chẳng lẽ phải làm đám cảnh sát kia bị thương thật à?
Lúc cô đang thấy khó xử thì tên thuộc hạ hô to lên: “Lão đại, xe cảnh sát đến rồi, làm thế nào? Làm thế nào đây!” Nói xong hắn đẩy ghế của Nhiếp Nhiên: “Mau lái xe, mau lái xe đi! Không thể để cảnh sát bắt được!”
Nhiếp Nhiên tức giận quay lại quát: “Câm mồm! Còn lải nhải nữa, có tin bây giờ tôi chặn xe cảnh sát rồi ném các người ra ngoài không!”
Ánh mắt lạnh lùng của cô khiến hai tên thuộc hạ đều sợ hãi, ngay cả Mạc Thừa cũng ngẩn ra rồi bật cười: “Không tin, bởi vì bây giờ chúng ta đang trên cùng một con thuyền.”
“Biết là cùng một con thuyền thì nằm hết xuống cho tôi, che cái mặt vào! Nếu không tôi dù tổn thương ba ngàn cũng phải giết địch một vạn!”
Nhiếp Nhiên bị tên thuộc hạ của Mạc Thừa chọc cho tức giận thật, khó khăn lắm cô mới cắt đuôi được cảnh sát, giờ lại bị bám theo. Cô biết đám người kia sẽ không bỏ qua cho Mạc Thừa dễ dàng, bọn họ được
Hoắc Hoành ra lệnh nên sẽ bám chặt hắn.
Mà cô cũng sẽ bị hắn liên lụy.
Những tên thuộc hạ này lại ngu dốt đến mức cô chỉ muốn bắn chết hắn.
“Thật thô lỗ.” Mạc Thừa không chỉ không sợ mà còn cười với cô, sau đó mới ngoan ngoãn nằm xuống.
Tên thuộc hạ thấy lão đại nhà mình nằm xuống rồi nên cũng nằm theo, không dám nói nhiều nữa.
Nhiếp Nhiên hít một hơi thật sâu, lại nổ máy lái về phía trước.
Xe không đi nhanh như Mạc Thừa nghĩ mà vẫn lái với tốc độ đều đặn, hắn bật cười:
“Cố định thừa nước đục thả câu à?”
“Nếu không thì sao, chưa đánh đã khai à?”
Nhiếp Nhiên lạnh mặt lại.
Mạc Thừa biết cô muốn giả làm một cái xe bình thường, như vậy có lẽ xe cảnh sát sẽ chỉ đi qua bọn họ mà không nghi ngờ gì.
Nhưng mà…
“Cô đừng quên đây là chiếc xe ăn trộm, rất dễ bị cảnh sát để mắt tới.” Hắn tốt bụng nhắc nhở.
Nhiếp Nhiên chỉ nói: “Vậy cũng phải thử xem.”
Cô biết cái xe bị trộm này rất dễ gây chú ý, nhưng vẫn an toàn hơn việc chạy nhanh.
Chẳng mấy chốc mà chiếc xe cảnh sát phía sau đã đi ngang qua xe cô rồi vượt qua.
Lúc đi qua, cô gái trong cái xe cảnh sát lại vô tình liếc ra ngoài, kinh ngạc nói: “Sao cô ta lại ở đây?”