Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2228
THÍCH NGƯỢC
Nhiếp Nhiên bật cười: “Giữ mạng cho tôi? Chẳng lẽ Mạc lão đại định làm ông chủ mới của tôi à?”
“Chẳng lẽ tôi muốn thì cô sẽ chịu?”
Cô coi như mình không hiểu, chỉ nói: “Tôi sẽ không làm chuyện phản bội ông chủ.”
“Trung thành thế sao?”
Thật ra thì hắn cũng không biết tại sao vừa rồi mình lại nói thế. Cuối cùng hắn cho rằng đó là vì tiếc nhân tài.
Dù sao người thông minh mà không thu về dưới trướng mình được thì đúng là đáng tiếc thật.
Nhiếp Nhiên thờ ơ nói: “Tôi chỉ cầm tiền làm việc, nếu danh tiếng bị mất thì sau này ai mà muốn thuê tôi làm nữa chứ.”
Mạc Thừa bật cười, danh tiếng?
Cô mà còn để ý cái này à?
“Làm người của tôi còn muốn làm việc cho người khác? Diệp Lan, cô tham lam thật.”
“Đó là tôi nhìn xa trông rộng.” Nhiếp Nhiên nhún vai.
“Ha ha, hay cho câu nhìn xa trông rộng, cô nguyền rủa tôi hả?”
Xem ra con nhóc này rất hy vọng hắn chết.
Nhiếp Nhiên thản nhiên nói: “Thế mà anh vẫn nghe ra ý tôi, Mạc lão đại giỏi thật đấy.”
“Cô sẽ không có cơ hội này đâu.” Mạc Thừa lạnh lùng nói.
“Anh đổi ý rồi? Không muốn giữ lại mạng cho tôi nữa à?”
“Còn phải xem biểu hiện của cô.”
“Anh trêu tôi đấy à?”
“Là cô trêu tôi thì có, vừa nãy rõ ràng tôi nói tâm trạng tôi tốt mới giữ mạng cho cô.”
“Thế bây giờ tâm trạng anh tốt chứ?” Cô lập tức hỏi.
Hắn dựa vào ghế: “Bị người ta nguyền rủa mấy lần, cô nói xem tâm trạng tôi tốt được không?”
“Tôi thấy có vẻ không tệ.”
“Ý cô là tôi thích bị ngược?” 2
“Tôi đâu có nói thế, Mạc lão đại nghĩ nhiều quá rồi.”
Mạc Thừa hừ lạnh, không tin.
Nhiếp Nhiên coi như không nghe thấy, tiếp tục lái xe đi đến biên giới.
Bên trong xe lại khôi phục sự yên tĩnh. Mạc
Thừa không thích ứng nổi với bầu không khí này, muốn tiếp tục đấu võ mồm với cô gái bên cạnh.
Có lẽ đúng như lời cô nói, hắn có vẻ thích bị ngược.
Nhưng đâu thể trách hắn, ai bảo cô làm việc không theo lẽ thường?
Phải biết một khi đến được biên giới thì họ sẽ thành kẻ địch, trên người cô không có vũ khí, chỉ có một con đường chết thôi.
Nhưng mà cô chẳng sợ, cứ một lòng muốn tới biên giới.
“Cô không sợ tội giết cô thật à?” Mạc Thừa hỏi.
Nhiếp Nhiên gật đầu: “Sợ, nhưng tôi sợ bị cảnh sát truy sát hơn.”
Mạc Thừa thấy người phía sau ngủ như chết, lại thấy sắc mặt Nhiếp Nhiên hơi nhợt nhạt vì mấy ngày không được ngủ, hắn cau mày lại, nói mà không suy nghĩ: “Dừng xe, để tôi lại thay cô một lúc.”
“Anh đang đùa với tôi à?” Lúc này đến lượt
Nhiếp Nhiên híp mắt cười lạnh.
Mạc Thừa bừng tỉnh.
Đúng thế, tốt nhất là hắn đang nói đùa, nếu không có thể cô sẽ hủy bỏ hợp tác với hắn.
Dù sao cô vẫn đang dùng cái xe này làm tiền cược.
Mạc Thừa không muốn vào giờ phút quan trọng này lại vì một câu nói ngớ ngẩn của mình mà cắt đứt hợp tác, nhưng lại không thể nói vì mình thấy cô lái xe lâu nên muốn có được nghỉ ngơi, chỉ bồi thêm: “Cô lái xe quá kém, lắc lư làm tôi choáng váng buồn nôn.” 66
»
Nhiếp Nhiên thấy mình nên cho hắn trải nghiệm kỹ thuật lái xe của mình, cho hắn nôn chết thì thôi.