Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2227
“Như vậy tốt lắm còn gì, có người động tới hắn giúp tôi mà tôi lại chẳng tổn thất gì, quá đơn giản.” Nhiếp Nhiên nhìn hắn, đột nhiên hiểu tại sao Hoắc Hoành lại để ý tới hắn.
Bởi vì hắn có tư cách này.
Từ lúc hắn phá vỡ cục diện trên Bắc dưới Xuyên là hắn đã có tư cách này rồi.
“Sao anh lại biết hắn bị người để mắt đến?” Cô tin trừ Hoắc Hoành, Lý Tông Dũng cùng với mình ra, ngay cả người Quân khu 9 cũng hoàn toàn không biết chuyện này. Sự nhạy bén của người này khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
“Nghe nói nhà họ Hoắc dưới trướng hắn ta đã gặp chuyện, Nhị thiếu bị ép đến mức phải chạy đến đây, tôi nghĩ chắc là sắp thôi.” Mạc Thừa nói tin tức mình có được cho Nhiếp Nhiên mà không thèm che giấu, có lẽ ở trong lòng hắn, cô đã là một người chết rồi nên mới thẳng thắn như thế.
Cô định ghi hắn thêm mấy câu thì đột nhiên hắn lại nói: “Cô là người bên cạnh Dư Xuyên, chắc là rõ hơn tôi chứ?” Hắn đang muốn điều tra mình à?
Nhiếp Nhiên nói qua loa lấy lệ: “Tôi chỉ là một người làm thuê, không biết.” “Đúng là một thuộc hạ tốt.” Mạc Thừa khinh thường cười khẽ một tiếng, trong lời nói lộ ra ý châm chọc.
Nhiếp Nhiên hiểu hắn có ý gì: “Không phải thuộc hạ tốt mà là tôi không biết thật, với vị trí của tôi, sao mà hiểu được ý cấp trên?” Đáng tiếc Mạc Thừa không hề tin: “Cô không cần kín miệng thế, tôi biết rõ cô có cấp bậc gì.” Nhiếp Nhiên liếc hắn: “Ồ? Vậy anh nói xem tôi là cấp bậc gì?” Cô mới vào địa bàn của Dư Xuyên không lâu, nếu trong thời gian ngắn ngủi như vậy mà Mạc Thừa lại biết rõ về cô thì chứng minh hắn đã cài cả người ở bên cạnh Dư Xuyên.
Nếu đúng như thế thì cô phải cẩn thận.
Nhưng may mà Mạc Thừa không biết.
Mặc dù có cài người vào trong những muốn cài vào bên cạnh Dư Xuyên thì không dễ, hắn ta chỉ suy luận: “Dư Xuyên dù nhiều lần suýt bị bắt nhưng vẫn không vứt bỏ lô hàng này, chứng minh lô hàng này rất quan trọng, cô nói xem?” Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Cấp bậc chim đầu đàn thôi, cảnh sát truy đuổi căng mà hắn vẫn không từ bỏ, giờ hắn cho tôi đi lấy nó chẳng phải đã tỏ rõ tôi có cũng được mà không có cũng chẳng sao à?” “Nhưng đổi một góc độ khác, để cô đi lấy một lô hàng quan trọng thế này cũng chứng minh là cô rất quan trọng.” Nhiếp Nhiên hừ một tiếng: “Dùng mạng để thể hiện tầm quan trọng? Thế thì đúng là tôi rất quan trọng đấy.” Thật ra Mạc Thừa biết quá nửa là cô đang lừa mình, nhưng những lời già mồm át lẽ phải của cô lại rất có lý.
“Cô làm thuộc hạ cho Dư Xuyên bao lâu rồi?” Hắn lại hỏi.
Nhiếp Nhiên lắc đầu, trả lời: “Không nhớ.” “Không nhớ hay là không muốn nói, sợ lộ sơ hở?” Nếu lúc này người ngồi bên cạnh là thuộc hạ của hắn, nhất định sẽ sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt sắc bén của hắn, đáng tiếc Nhiếp Nhiên lại bình tĩnh trả lời: “Tôi là một người sắp chết, có sơ hở gì mà sợ lộ, tôi không nhớ thật, dù sao cũng lăn lộn trong giới này lâu rồi, ai trả tiền cũng như nhau cả, lâu dần chỉ cần có tiền, ai còn nhớ ông chủ là ai.” Kiếp trước đúng là cô cầm tiền làm việc, chưa bao giờ quan tâm ông chủ là ai.
“Người sắp chết? Tôi không nhìn thấy.” Mạc Thừa lạnh lùng liếc cô.
Nhiếp Nhiên cười: “Ồ! Coi trọng tôi thế à?
Cảm thấy tôi có thể trốn thoát khỏi tay anh?” “Trốn thì không trốn được, nhưng nếu tâm