Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2220
TRỘM XE
“Vâng, tôi hiểu.”
Vừa xuống đến tầng một,
Nhiếp Nhiên đã bày ra vẻ mặt khó coi, lẩm bẩm: “Đúng là, đã bảo ở với người ta bốn tiếng, vậy mà nhận một cuộc điện thoại từ nhà đã muốn đi, trong lòng anh có còn em không hả!”
Bởi vì vừa rồi sợ không đủ thời gian nên cô trả thêm hai tiếng, bây giờ đã giải quyết xong, rời đi trước, đương nhiên phải kiếm cớ.
Mà có thể tới chỗ này trừ lý do tiểu tam ra, hình như không có cớ nào hay hơn.
Vậy là tên thuộc hạ được “tiểu tam” Nhiếp
Nhiên để mang vẻ mặt vô cùng oan ức, nghiến răng cố diễn cho hết vở kịch này, yếu ớt nói: “Tại anh có việc gấp đấy chứ.”
Nghe kỹ còn phát hiện ra giọng hắn hơi run rẩy, đủ thấy hắn đang cố gắng thế nào.
Nhiếp Nhiên thấy hắn đi bộ còn khó khăn mà có thể nói ra một câu hoàn chỉnh như vậy nên cũng tha cho hắn, hừ lạnh một tiếng: “Việc gấp? Có thể có việc gấp gì, còn không phải con mụ già nhà anh bắt anh về à? Xem cái bộ dạng say xỉn của anh đi, đi cũng không vững, thật là.”
Tên thuộc hạ nghe ra ý trong lời nói của cô, giả vờ dỗ dành: “Ngoan, tương lai còn dài mà.”
Hai người vừa đi vừa nói, người đàn ông trông cửa nghe thấy không sót một chữ, xác định ngay thân phận của Nhiếp Nhiên, chậc chậc, tiểu tam không biết xấu hổ.
Nhưng anh ta cũng không thể nói ngay trước mặt người ta được, chỉ cười đứng lên, nói: “Ồ, hai người định đi à? Lần sau lại đến nhé.”
Nhiếp Nhiên thờ ơ liếc anh ta, ghét bỏ phất
tay, sau đó lại ngọt ngào làm nũng với người đàn ông bên cạnh: “Hừ! Anh nói cho em một danh phận, xem em đợi bao lâu rồi đi.”
Tên kia cúi đầu vỗ về cô: “Không phải là anh đang tìm thời cơ à?”
“Anh tìm bao nhiêu lâu rồi, rốt cuộc anh còn yêu em không hả…”
“Yêu yêu yêu…”
“Anh cứ qua loa lấy lệ với em đi…”
Giọng hai người càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất.
Người đàn ông canh cửa nhổ bọt khinh thường, lại ngồi xuống nghịch điện thoại, không nhìn ra ngoài.
Còn Nhiếp Nhiên đỡ tên thuộc hạ kia đến cạnh ghế phụ, vừa đóng cửa vào đã thu lại vẻ mặt thân mật.
Cô nhanh chóng lái xe rời khỏi khách sạn, đi đến chỗ giấu xe.
Chiếc xe kia được giấu rất kỹ, chỗ này lại vắng nên lúc đến vẫn còn đậu tại chỗ không tổn hại gì.
Cô xuống xe, chuyển hàng qua chiếc xe mới.
Tên thuộc hạ kia cũng xuống xe muốn giúp một tay nhưng bị Nhiếp Nhiên từ chối:
“Anh đi canh chừng cho tôi là được rồi.”
“Được!” Hắn vội vàng gật đầu ngoan ngoãn đi canh gác cho cô.
Sau khoảng năm phút cô đã chuyển hàng xong, đóng cốp lại. May mà ở Quân khu 9 huấn luyện với cường độ cao nên cô không cảm thấy mệt.
“Bây giờ tôi đi giải quyết chiếc xe này, anh chỗ này trông xe, đừng có gây ra vấn đề gì.” Cô lạnh lùng nói với hắn.
Tên kia che vết thương, nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ canh chừng cẩn thận.”
“Còn nữa, bây giờ anh chỉ có thể dựa vào tôi, cho nên nghe lời tôi một chút.” Nhiếp
Nhiên sợ hắn vẫn hướng về Dư Xuyên, giở trò với mình nên cảnh cáo trước.
Nói cho cùng hắn không phải là thuộc hạ của mình nên vẫn phải cẩn thận cảnh giác, nhất là để hắn còn ở đây một mình. Nhưng may mà tên này bị thương, muốn chạy cũng không chạy xa được, thậm chí có thể còn mất mạng. Chính vì lý do này mà
Nhiếp Nhiên mới yên tâm giao hàng cho hắn trông.
“Tôi biết rồi, cô Diệp yên tâm, tôi nhất định sẽ trông hàng cẩn thận.”
Tên kia ra sức gật đầu, Nhiếp Nhiên lên chiếc xe nát kia, định lái đến chỗ nào đó vắng lặng hủy dấu vết.
Nhưng đáng tiếc là nơi này không có sông, cô chỉ có thể tìm một nơi rất vắng kéo từng
tên xuống, nhét vào trong bụi cỏ còn cao hơn người.
Dù sao những tên này đều không có thân phận, cho dù bị phát hiện, đến khi điều tra ra, chỉ sợ Hoắc Hành và người Quân khu 9 đã tiêu diệt tất cả bọn chúng rồi.
Làm xong việc, Nhiếp Nhiên lại lái con xe nát kia tìm một chỗ gần đó ném xe rồi chạy theo đường cũ về.