Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2221
KHÁCH KHÔNG MỜI MÀ ĐẾN
Mở cửa xe, lên xe, đóng cửa xe, nổ máy, rời đi.
Cô làm bốn động tác này vô cùng thuần thục, chỉ mất mấy giây ngắn ngủi. Mà lúc này, chủ nhân của chiếc xe chắc vẫn đang say hương nồng trong khách sạn.
Nhiếp Nhiên lái cái xe trộm được đi theo con đường mình nghiên cứu từ trước.
Bọn họ lái xe lấy trộm, mặc dù có thể người bị hại tạm thời vẫn chưa phát hiện ra, nhưng kiểu gì sáng mai cũng báo cảnh sát, cho nên để để phòng bất trắc, Nhiếp
Nhiên vẫn lái theo đường nhỏ.
Chạy cả đêm đến khi trời sáng, cô tìm một cửa hàng vừa mới mở cửa mua ít đồ ăn,
bởi vì người trên xe bị thương vật lộn cả đêm nên Nhiếp Nhiên mua cho hắn ăn, kẻo hắn mất máu quá nhiều chết ở trong xe.
Cô còn thuận tiện mua hai bát cháo đậu đỏ bổ máu mang về.
Tên thuộc hạ kia cũng biết nếu muốn sống thì phải ăn nhiều mới có sức mà chịu đựng về đến biên giới, chờ ông chủ Dự đưa hắn trở về chữa trị, cho nên ăn hết sạch phần của mình.
“Cảm ơn cô Diệp.”
Nhiếp Nhiên vừa ăn vừa lái xe, không phản ứng với hắn, thái độ rất lạnh nhạt.
Hắn tự biết mình là mối phiền phức, cô không ném mình lại đã coi như không tệ rồi, huống hồ hắn mới là người bảo vệ cho an nguy của cô Diệp.
Trên đường đi, cả cơm trưa và cơm tối đều do Nhiếp Nhiên xuống xe mua, dù sao
Hoắc Hoành cũng cho cô rất nhiều tiền, cô không lo sẽ tiêu hết.
Sau một ngày một đêm, cuối cùng cô cũng sắp rời khỏi khu vực này, tiếp theo chắc sẽ dễ sống hơn.
Nhưng càng đến lúc quan trọng, cô càng cẩn thận.
Vì Hoắc Hoành từng nói với cô là không dễ cắt đuôi được Mạc Thừa, nếu đã đối mặt rồi, thế nào hắn cũng sẽ mai phục trên con đường cô đi qua.
Cho nên càng đến gần cửa khẩu, cô càng cảnh giác.
Sắc trời lại tối đen.
Đến nửa đêm, thậm chí trời còn bắt đầu mưa phùn lất phất.
Nhiếp Nhiên bật cần gạt nước, sau đó dừng xe ở một chỗ không bắt mắt. Cô căng thẳng thần kinh lái xe đã một ngày một đêm, còn trải qua một cuộc chiến đấu, nói thật là hơi mệt rồi, cần nghỉ ngơi một lát.
Nhưng chỉ mới nghỉ chưa được mười phút đã nghe thấy tên thuộc hạ phía sau thở nặng nề.
Nhiếp Nhiên cau mày, mở mắt ra lạnh giọng hỏi: “Anh làm sao thế?”
“Tôi… tôi không sao…” Người kia thở mạnh, giọng vô cùng yếu ớt.
Nhiếp Nhiên biết hắn nói dối, có lẽ là vết thương rách ra nhiễm trùng, bị sốt rồi.
“Sắp ra khỏi thành phố rồi, tôi đi mua thuốc hạ sốt cho anh trước, anh ở đây canh chừng cho tôi.” Cô nhìn hoàn cảnh xung quanh, định đi mua thuốc cho hắn.
Tên kia nghe thấy Nhiếp Nhiên không vứt bỏ mình thì rất cảm động, nếu như ở trong tay Dư Xuyên, có lẽ còn chút hơi tàn cũng sẽ bị giải quyết vì quá liên lụy.
“Cảm ơn cô Diệp.”
Nhiếp Nhiên vẫn lạnh nhạt trả lời: “Tôi chỉ
có thể làm được đến thế thôi, có chịu được hay không vẫn phải dựa vào anh.”
Nói rồi cô khởi động xe. Nhưng đi cả đường mà không thấy có hiệu thuốc nào, hơn nữa càng đi càng tới gần cửa khẩu.
Nói thật Nhiếp Nhiên không hề muốn dừng xe ở khu vực này.
Nhưng trời không chiều lòng người, ở đây lại có một hiệu thuốc.
Cô đã đồng ý mua thuốc cho hắn, hơn nữa nhìn hắn có vẻ bị mình mua chuộc rồi, cô quyết định đánh cược một lần, dù sao lúc đến biên giới, hắn có thể báo cáo tin tức cho Dư Xuyên qua điện thoại, Dư Xuyên sẽ tin tưởng nhiều hơn.
Cô tìm một chỗ vắng vẻ dừng xe, đội mưa chạy đi mua ít thuốc cầm máu, thuốc hạ sốt và bông bằng cho hắn.
Nhân viên bán hàng thấy cô mua những thứ này thì cũng để ý cô mấy lần. Nhưng
Nhiếp Nhiên đã không quan tâm được đến
Đọc truyện tại Web Truyen Online . com
ánh mắt tò mò của cô ta nữa. Một khi ra khỏi cửa khẩu này, cô phải nhanh chóng trở về biên giới mới được, nếu không kế hoạch sẽ bị kéo dài.
Cô ra khỏi hiệu thuốc xong lại vào siêu thị nhỏ bên cạnh mua ba bốn chai nước cùng với một ít chocolate.
Mua xong, cô xách túi đồ theo đường cũ trở về.
Mưa mặc dù không lớn nhưng rất dày, quần áo của cô dính không ít nước mưa.
Cô vội lên xe, ném túi thuốc trong tay ra sau: “Uống thuốc đi, cố chịu đến biên giới.”
Tên thuộc hạ gọi cô: “Cô Diệp.”
Giọng hắn thoáng sợ hãi bất an.
Nhiếp Nhiên cảm nhận được ngay trong xe có gì đó.
Hình như… có khách không mời mà đến!
Lúc cô đang chuẩn bị sờ vào hông thì đột nhiên có kim loại lạnh như băng dí vào đầu cô, giọng nói quen thuộc vang lên: “Cô đối xử với thuộc hạ thật tốt, còn mua thuốc băng bó cho hắn.”