Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2219
- Home
- Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân
- Chương 2219 - CẨN THẬN KẾT CỤC CỦA ANH T lên thuộc hạ cau mày lại: “Như vậy hiểm quá không?” có nguy Nhiếp Nhiên lạnh lùng nhìn hắn: “Anh có cách nào hay hơn à?” “Không có.” Dưới bóng đêm, cô nhanh nhẹn nhảy xuống đất, khom eo vò
May mà trước khi đi Hoắc Hoành cho cô một xấp tiền, nói là để đề phòng bất trắc.
Vốn dĩ cô còn cảm thấy cầm nhiều tiền như vậy không tiện, nhưng vì tâm lý của anh nên đành nhận lấy, không ngờ giờ lại cần dùng.
Cô chạy đến cạnh chiếc xe mình đã nhắm từ đầu, dùng dây thép tiện tay nhặt được ở cạnh cửa sổ tầng hai cắm vào ổ khóa.
Nhiếp Nhiên từ từ kéo cửa xe ra, lẻn vào trong như một làn khói.
Không có chìa khóa xe, cô chỉ có thể nghĩ cách khiến xe khởi động.
May mà xe này không phải xe kỹ thuật cao, chỉ là xe bình thường, cô nấp ở dưới ghế, dựa vào ánh đèn neon bên ngoài tháo màn hình để lộ ra mấy sợi dây điện.
Cô tháo sợi dây đỏ đen dính liền với nhau rồi lại tháo nốt sợi hồng xanh còn lại, nối sợi đen và xanh với nhau.
Vừa nói xong, ánh lửa đã tóe lên.
Không biết có phải ông trời muốn tăng thêm độ khó cho cô hay không mà cho dù cô nói thế nào thì cái xe vẫn không khởi động được, Qua một lúc lâu, hình như nghe thấy có tiếng bước chân truyền từ đại sảnh đến nên Nhiếp Nhiên vội hạ thấp mình hơn, nấp đi.
Có lẽ là người kia bê cơm rang đi qua.
Chuyện này đồng nghĩa với việc cô không còn nhiều thời gian nữa, đưa cơm xong là anh ta sẽ quay lại cửa, tiếng động cơ xe thế nào cũng kinh động đến anh ta.
Vì vậy cô nhanh chóng khởi động xe.
Tiếng rè rè và tia lửa lại vang lên.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Nhiếp Nhiên cau mày lại, vẻ mặt cũng càng lúc càng nặng nề.
Nhưng càng vội, động tác của cô càng ổn định, không hề bị loạn.
Cô thử một lần, lại một lần nữa.
Sau vô số lần thất bại, cuối cùng tiếng động cơ cũng vang lên.
Nhiếp Nhiên thở phào nhẹ nhõm, nhân lúc người kia còn chưa xuống tầng, cô vội vàng tắt đèn xe đi rồi im lặng lái xe đến một chỗ không bắt mắt để giấu xe.
Làm xong tất cả, cô đi vòng qua cửa sổ tầng hai, lợi dụng cái cửa sổ chống trộm ở tầng một leo lên trên.
Vừa mới vào trong phòng đã nghe thấy tiếng nước chảy.
Nhiếp Nhiên dùng mắt hỏi.
Hắn trả lời: “Tôi sợ người kia hỏi cô đi đâu nên vặn nước, nói là cô đang tắm.” Nhiếp Nhiên nhướng mày.
Lần đầu tiên cô cảm thấy tên này thật lạnh lợi, đáng tiếc lại bị thương, không biết có thể chịu được hay không.
“Xử xong xe rồi, bây giờ tôi đỡ anh xuống, lái xe của chúng ta đi là được.” Nhiếp Nhiên vào phòng tắm tắt vòi nước đi, lúc đi ra ngoài thấy tên thuộc hạ che vết thương đi ra cửa.
Nhiếp Nhiên lật tung giường lên rồi cùng đi.
“Vẫn chịu được chứ?” Đoạn đường tiếp theo cô không thể đỡ hắn nữa, bởi vì không có lý do gì, hắn say rượu có thể thuê phòng, nhưng không lý nào lúc trả phòng vẫn say được.
“Không vấn đề, yên tâm đi cô Diệp.” Hắn hít sâu một hơi, giống như đã chuẩn bị xong để đi xuống tầng.
Nhưng mới đi hai bước, vết thương đã căng ra đau đớn khiến hắn không nhịn được hít sâu một hơi.
Nhiếp Nhiên đành chủ động bám vào tay hắn, trông họ như một đôi tình nhân thân mật, nhưng thực ra là cô đang đỡ hắn.
“Không chịu được củng cố chịu cho tôi, còn để tôi nghe thấy anh hít như thế, cẩn thận kết cục của anh giống bốn người trong xe đấy.”