Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân - Chương 2218
GIÀU CÓ HÀO SẢNG
Bởi vì người đàn ông kia không định đích thân lên tầng dọn dẹp. Anh ta cầm cái điện thoại trên bàn lên, bấm gọi số nội bộ, dặn dò người trong điện thoại: “Này, hết phòng rồi, mau dọn phòng cuối hành lang tầng hai đi, có khách muốn ở đó.”
Nói xong anh ta cúp điện thoại, bảo Nhiếp
Nhiên đợi một lúc.
Cô hơi thất vọng nhưng vẫn không để lộ ra mặt, đỡ tên thuộc hạ đứng đợi dưới ánh đèn mờ trong đại sảnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Nhiếp Nhiên bắt đầu sốt ruột, đã quá nửa tiếng rồi, ngộ nhỡ chủ xe làm xong việc xuống tầng chuẩn bị đi thì làm thế nào? Há chẳng phải
là cô mất công vô ích à?
Hơn nữa cô còn chưa giải quyết những thi thể trong xe, nếu như có người đến gần chiếc xe kia sẽ phát hiện ra ngay vấn đề.
Vì thế cô gõ mạnh lên bàn với vẻ mặt sốt ruột: “Đã xong chưa, bao nhiêu lâu rồi, muốn tôi mệt chết à?”
Mặc dù người đàn ông kia khinh thường tính khí đại tiểu thư của cô, nhưng không muốn mất đi mối làm ăn này nên chỉ có thể vui vẻ bảo cô đợi một chút rồi lại gọi điện thoại định giục.
Ai ngờ điện thoại vừa kết nối đã được báo phòng dọn dẹp xong.
Anh ta cười khách sáo nói với Nhiếp
Nhiên: “Phòng đã thu xếp xong, cô có thể lên rồi.”
Cô đáp một tiếng, đỡ người kia lên tầng, nhưng lại như nghĩ ra điều gì đó, móc mấy tờ tiền màu đỏ ra khỏi túi đặt lên bàn:
“Này, tôi muốn thuê thêm hai tiếng, không
cần trả lại.”
Người đàn ông kia sáng mắt lên, thái độ cũng biến từ khách sáo thành cung kính:
“Nếu cô có gì dặn dò cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi nhất định sẽ làm.”
Nhiếp Nhiên đỡ tên kia lên tầng hai, vừa đóng cửa đã thả hắn ra, khôi phục vẻ mặt lạnh lùng như lúc nãy, mà tên thuộc hạ luôn dựa vào người cô cũng cố gắng đứng thẳng lên.
Thật ra không phải là hắn chưa từng có phụ nữ, nhưng cô gái trước mặt này hắn không chạm vào được, không chỉ vì Nhị thiếu, chính bản thân cô cũng khiến hắn không dám có suy nghĩ đó.
Hắn tập tễnh đi đến cạnh giường, ngồi xuống.
Vừa rồi đứng giả say khiến miệng vết thương bị rách ra, nhưng không dám phá hỏng kế hoạch của cô Diệp nên hắn luôn
chịu đựng, bây giờ đương nhiên phải tìm chỗ ngồi xuống rồi.
Nhiếp Nhiên thấy hắn ngoan ngoãn như vậy cũng lười quan tâm. Nếu không phải lo lắng về Dư Xuyên, cô đã không dẫn theo hắn.
Cô tìm cái ghế ngồi ở cửa sổ, nhìn chằm chằm động tĩnh ở cửa, may mà chủ của mấy chiếc xe kia đều chưa xuống tầng.
Nhiếp Nhiên đợi một lúc rồi nhấc điện thoại bên cạnh lên, nói với người đàn ông tiếp tân: “Tôi muốn một phần cơm rang trứng.”
Anh ta ngẩn ra: “Cơm rang trứng? Muộn thế này rồi… có phải là hơi khó không?”
Đúng là tiểu thư nhà giàu khó hầu hạ!
“Vậy thì cơm rang đi, chỉ cần nóng có thể ăn là được.”
“Chuyện này…”
Nhiếp Nhiên nổi giận: “Đừng nói là yêu cầu này cũng không làm được chứ?”
“Nói thật là bây giờ muộn quá rồi, gọi giao hàng cũng không được nữa.”
Nhưng cô lại không buông tha: “Thế thì anh đến phòng bếp làm bừa rồi bế lên đây đi.”
“Chỗ chúng tôi có phòng bếp, nhưng mà… không nổi lửa… tôi…”
“Trả anh thêm ba trăm nữa.”
“Tôi cũng không biết trong phòng bếp có cái gì mà nấu không.”
“Sáu trăm.”
“Tôi…”
“Một nghìn…” Nhiếp Nhiên ra giá xong lại bồi thêm một câu: “Còn lải nhải nữa tôi sẽ cho người khác.”
Trong khách sạn này không phải chỉ có mình anh ta, cô hoàn toàn có thể để người
khác kiểm số tiền này.
Anh ta lấy lòng cô: “Không lải nhải, không lải nhải, tôi sẽ đến phòng bếp nấu cho hai người ngay, nhưng có lẽ sẽ mất một lúc.”
Nhiếp Nhiên mất kiên nhẫn nói: “Nói nhảm làm gì, mau đi làm đi.”
Nói xong cô cúp điện thoại, quay sang nói:
“Lát nữa anh mở cửa lấy đồ, tôi đi xuống chuyển hàng.”